Lục Duy Chân ôm theo tâm trạng quyết tử đi vào quán bar.
Đương nhiên là trang phục của cô hoàn toàn lệch rơ với nơi này, âu phục đen, giày cao gót, kính gọng đen, trông chẳng khác nào một bà cô già ế chồng nơi công sở đi nhầm vào chốn vàng son.
Ánh mắt kinh ngạc chế giễu của nữ lễ tân ở cửa đã thể hiện rõ hết thảy.
Lục Duy Chân hơi bối rối, nhưng vẫn quật cường ngẩng cao đầu: “Phòng 301 ở đâu?”
Cô được đưa vào.
Cửa phòng mở ra, nhìn qua cũng khá là nghiêm chỉnh, đèn đóm sáng rực, một bàn người, một bàn thức ăn, không có khói thuốc mù mịt.
Ngoài Chu Hạc Lâm và ba đồng nghiệp cùng công ty ra thì số còn lại có cả nam lẫn nữ, cô đều không quen biết. Có 3-4 cô gái, ngoại hình cũng không tồi.
Chu Hạc Lâm kẹp điếu thuốc trong tay, ánh mắt âm u, anh ta ngoắc ngoắc tay ý bảo cô ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.
Trên bàn cũng không còn chỗ trống nào nữa, nam nữ đều mỉm cười.
Lục Duy Chân chưa bao giờ rơi vào trường hợp này nên rất gượng gạo. Ba đồng nghiệp nam còn lại đều cười nhạt như không hề quen biết cô vậy.
Lục Duy Chân đành phải ngồi xuống, Chu Hạc Lâm ung dung nói: “Đây là Lục Duy Chân, là cô bé có năng lực nhất trong lớp trẻ ở bộ phận chúng tôi. Tiểu Lục, chào hỏi đi, giám đốc Trần, giám đốc Tạ.”
Lục Duy Chân: “Chào giám đốc Trần, chào giám đốc Tạ.” Cô liên tục quan sát đối phương nhưng không nhìn ra đầu mối gì.
Dù sao thì lúc này ai cũng có thể là tên người thằn lằn kia.
Chu Hạc Lâm có trời cũng không ngờ được rằng, anh ta đang nghĩ về chuyện tình yêu thì cô lại chỉ nghĩ về chuyện bắt yêu.
Anh ta hơi đắc ý, rót cho Lục Duy Chân ly rượu trắng: “Đến muộn, tự phạt một ly đi.”
Lập tức có người cười nói: “Không phải nói tự phạt ba ly sao? Giám đốc Chu quá thiên vị người mình rồi?”
Chu Hạc Lâm cười cười: “Người ta còn là cô bé, một ly đủ rồi.” Nói xong thì nhìn Lục Duy Chân.
Cô còn chưa có ý định vứt bỏ tiền thưởng thành tích tháng này, nếu cả bàn này đều là người bình thường thì đây chính là chuyện xã giao thường thấy. Huống chi còn có những đồng nghiệp khác của công ty ở đây, điều này khiến Lục Duy Chân yên tâm hơn nhiều.
Cô bưng ly rượu lên nhấp một ngụm rồi nhíu mày.
Chu Hạc Lâm cười ha hả, vươn tay tháo dây buộc tóc của cô ra, sau đó lại gỡ kính của cô nhét vào túi, nói: “Giám đốc Trần giám đốc Tạ đều là bạn anh, em không cần phải ăn mặc chỉnh tề giống lúc đi làm như vậy, thả lỏng đi, hôm nay chỉ là bữa cơm giữa bạn bè với nhau thôi.”
Lục Duy Chân ngẩng đầu, mái tóc dãi xoã xuống, gương mặt trắng nõn hoàn mỹ cũng hiện ra.
Chu Hạc Lâm nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy ẩn ý. Những người còn lại cũng ngẩn người, giám đốc Trần nói: “Cô Lục thật là xinh đẹp.”
Lục Duy Chân cười đáp lễ.
Mà Chu Hạc Lâm thì cảm thấy quá nở mày nở mặt, nói nhỏ vào bên tai cô: “Vẫn còn giả bộ với anh sao?”
Rượu quá ba tuần, mọi người càng lúc càng hào hứng, mức độ đùa giỡn cũng càng ngày càng tăng, không kiêng chay mặn gì nữa.
Giám đốc Trần và giám đốc Tạ cùng cô gái bên cạnh uống rượu giao bôi. Mọi người cũng làm ầm lên đòi Lục Duy Chân uống rượu giao bôi với Chu Hạc Lâm. Nhưng cô không chịu nâng ly khiến mặt Chu Hạc Lâm sa sầm rồi không thèm để ý đến cô nữa, khiến cô càng thêm thoải mái vui vẻ.
Thi thoảng Lục Duy Chân lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng ngắm lỗ thông gió trên trần nhà. Tiếc là bóng đêm đen kịt, trên trần nhà cũng không có động tĩnh gì khác thường nên cô không nhìn ra được vị trí của Trần Huyền Tùng.
Trong lúc này, hai bên cũng đã bàn đến chuyện hợp tác, cùng nhất trí ngày mai sẽ ký hợp đồng, Chu Hạc Lâm lại phải uống thêm rất nhiều rượu.
Lục Duy Chân thấy anh ta ngồi ngật ngưỡng, giọng điệu cũng trở nên lè nhè thì càng thêm yên tâm. Nghĩ thầm mau say chết đi là cô có thể về nhà rồi.
Những người khác cũng không khá hơn chút nào, nhìn ai cũng đều nghiêng nghiêng ngả ngả.
Đêm đã rất khuya.
Chu Hạc Lâm đứng lên nói: “Tôi, tôi phải đi giải quyết đây.” Nhưng mới đi được hai bước đã suýt va phải bàn.
Giám đốc Trần ở bên cạnh nói với Lục Duy Chân: “Tiểu Lục, mau lại đỡ đi, cẩn thận đừng để giám đốc Chu của các cô ngã.”
Lục Duy Chân không nhúc nhích, Chu Hạc Lâm bỗng quay lại mơ mơ màng màng quát: “Ai đấy mau đến đỡ tôi đi, đều ngốc hết rồi à? Quên ai là lãnh đạo của mấy người rồi à?”
Mấy người đàn ông khác cùng công ty đều say gục hết cả rồi, không trông cậy nổi. Vài người còn lại đều ngẩng đầu nhìn Lục Duy Chân, cô không muốn làm to chuyện nên đành đi đến đỡ anh ta.
Hình như Chu Hạc Lâm say thật rồi, căn bản không thèm nhìn cô, cũng không thừa cơ hội dựa dẫm vào người cô, đại khái là ai đang đỡ mình cũng không biết.
Đi qua một hành lang là đến cửa nhà vệ sinh. Quán bar này mang phong cách cung điện, nhà vệ sinh cũng là những phòng nhỏ tráng lệ.
Lục Duy Chân đẩy một trong số các cánh cửa ra, đầu tiên là ghế salon, bồn rửa tay cùng bàn trà, WC ở phía trong cùng. Cô chỉ vào đó nói: “Giám đốc Chu, anh tự đi vào đi, tôi ở ngoài này chờ anh.”
Chu Hạc Lâm không lên tiếng, dường như vẫn đang mơ màng.
Lục Duy Chân buông tay, khẽ đẩy anh ta vào trong, anh ta đi hai bước thì ngã rầm xuống ghế salon, bất động.
Lục Duy Chân: “…”
Đúng là vô dụng!
Cô thật sự chỉ muốn cứ thế mặc xác anh ta, không thèm quan tâm làm gì, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến bài báo từng đọc trước đây, cái gì mà đồng nghiệp đi ăn cùng bỗng nhiên đột tử, tất cả những người đi cùng đều phải chịu trách nhiệm bồi thường. Lại thấy sắc mặt Chu Hạc Lâm trắng xanh, cô thấy hơi sợ hãi nên đành đi tới, ngồi xuống cạnh anh ta, gọi nhỏ: “Giám đốc Chu? Giám đốc Chu?”
Không phản ứng.
Cô lại vỗ vỗ mặt anh ta.
Đúng lúc này Chu Hạc Lâm mở choàng mắt ra túm lấy cánh tay cô, đè cô xuống ghế salon đồng thời duỗi chân đóng sầm cửa lại.
Lục Duy Chân: “…”
Đến hơi thở của Chu Hạc Lâm cũng nóng rực, cả người như vừa được vớt ra từ bình rượu, vẻ mặt hung ác lại điên cuồng: “Cô đang coi thường tôi chứ gì? Tôi chỉ mới bị đám người vô nhân tính ở Tổng công ty mắng có mấy lần cô liền coi thường tôi?”
Lục Duy Chân nhìn thẳng vào mắt anh ta, có thể nói ra những lời này, xem ra anh ta không phải là người thằn lằn, anh ta chỉ đang trút bỏ nỗi tức giận mà thôi.
Cô thấy hơi thất vọng, sắc mặt cũng trở nên khó coi: “Tránh ra!”
Chu Hạc Lâm nào có chịu nghe, anh ta lạnh nhạt nói: “Giả vờ thuần khiết cái gì? Không phải bây giờ đang bị tôi đè đây à? Nếu cô thật sự không có ý gì thì sao tối nay còn tới?”
Lục Duy Chân nhìn anh ta chăm chú. Cái này có khác gì bọn tội phạm cưỡng gian trách phái nữ mặc quần đùi ra đường chứ?
Cô bỗng mỉm cười.
Chu Hạc Lâm hơi sửng sốt.
Lục Duy Chân âm thầm đếm ngược: 5, 4, 3…
Mới đếm tới 3.
Cô đã thử tưởng tượng xem Trần Huyền Tùng sẽ xuất hiện bằng cách nào, ví dụ như nhảy từ trần nhà xuống, ví dụ như phá cửa sổ mà vào, thậm chí là đạp cửa xông vào.
Nhưng cô không bao giờ có thể ngờ được, Trần Huyền Tùng lại không thể tin nổi mà cứ thế xuất hiện sau lưng Chu Hạc Lâm như một bóng ma.
Thật sự là không thể tin nổi.
Trong phòng, sàn nhà bằng phẳng, đèn đóm sáng choang. Cửa sổ không động tĩnh, cửa chính không động tĩnh, trần nhà không động tĩnh, ngay cả ánh sáng trong phòng cũng không hề thay đổi dù chỉ một chút.
Lúc cô đếm tới 4, sau lưng Chu Hạc Lâm vẫn trống trơn.
Mà khi đếm tới 3, Trần Huyền Tùng đã đứng ở nơi đó, ống quần tay áo của anh vẫn còn hơi mờ ảo, nhưng người lại sống sờ sờ.