Bạch Nhật Mộng Tưởng Gia

Chương 9



Một tháng sau khi bị bắt giam, Lưu bà tử được Thẩm Trường Phong đưa ra khỏi ngục.

Hắn muốn đến tìm ta lý luận, nhưng vừa khéo lại gặp phải một thái giám mặc hồng y mặt trắng đến tuyên chỉ.

"Lăng Thực Sơ năm xưa có công bảo vệ chủ nhân... Nay Hoàng hậu nương nương đang mang long chủng, đặc biệt ban phong cho nữ nhi của Lăng Thực Sơ tước vị Huyện chủ, thưởng mười đóa Hộ Liên Tâm, ban một bức hoành phi ngự bút!"

Sắc mặt Thẩm Trường Phong cực kỳ khó coi.

Năm đó ta gả cho hắn, phần lớn lý do là vì hắn hứa sẽ cầu được một đóa Hộ Liên Tâm cho ta, bảo hộ ta cả đời bình an.

Ta chủ động từ hôn khiến hắn mất hết thể diện. 

Hắn cho rằng, sau khi rời khỏi sự che chở của nhà họ Thẩm, ta nhất định sẽ sống khốn khổ, bị người đời chê cười.

Hắn chờ để thấy ta trở thành trò cười, rồi mới ra vẻ cao cao tại thượng mà ra chút bố thí.

Hắn vốn tưởng rằng thái giám tuyên chỉ đến để tuyên công cho mình.

Lần này lập được đại công, sao có thể chỉ thưởng một trăm lượng hoàng kim là xong?

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Không ngờ chỉ một đạo ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, liền như lấy gót giày giẫm nát mặt hắn xuống đất!

Mình Nhi vốn căng thẳng, giờ bỗng thả lỏng, òa lên khóc nức nở.

"Lão gia! Người thấy không? Không cần công lao của tên phụ tình đó, tiểu thư nhà ta tự mình cũng có thể gầy dựng được cuộc sống tốt đẹp về sau rồi!"

Ta nhẹ nhàng đỡ Mình Nhi dậy, bình thản dập đầu tạ ơn, rồi đưa cho thái giám tuyên chỉ một phong bao đỏ thật to.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Aiz da, cô nương Lăng à, Tướng quân Kỳ ở trước mặt nương nương đứng suốt nửa ngày, nương nương nói muốn ban hôn cho hai người, hắn lại không chịu, cứ nhất quyết chờ cô tự nguyện mới được..."

Mình Nhi lau nước mắt, nghiêm túc nhìn ta nói:

"Tiểu thư, thật ra nô tỳ biết năm xưa người gả cho Thẩm Trường Phong không hề vui vẻ. Người vốn dĩ tính cách mạnh mẽ gan dạ, phu nhân không cho người học y thuật, người liền nửa đêm trộm sao phương thuốc, giả nam nhi chẩn mạch cho người ta, người nói như vậy mới là sống vui vẻ.

"Nhưng lão gia phu nhân đều đã mất, người cũng như tự mình chôn vùi con người thật của mình, học theo phu nhân mỗi ngày sáng tối vấn an, rửa tay nấu canh hầu hạ mẹ chồng. Mới học may áo giày đã bị kim đ.â.m chảy m.á.u không biết bao nhiêu lần, chỉ vì một câu trăn trối của lão gia trước khi mất: 'Sống cho tốt...'

Ta lặng lẽ nhìn nàng, mắt cũng đỏ hoe: "Thế này chẳng phải là đang sống cho tốt sao."

Mình Nhi nở nụ cười rạng rỡ, hai tay chống hông:

"Đúng vậy chứ còn gì nữa? Tiểu thư nhà ta đã trải qua phong ba, từng thấy sói lang nhân gian, giờ lại được Hoàng hậu phong làm Huyện chủ, sau này nhất định sẽ sống những ngày thật yên ổn, tốt đẹp!"

Đúng vậy, trước kia ta luôn tuân theo lời dạy của mẫu thân, lấy đức hạnh làm đầu, không dám bước khỏi vòng tròn lễ giáo người đời vẽ ra cho nữ tử, dần dần lại trở thành một người không có tên tuổi.

Ai cũng gọi ta là Thẩm gia phụ.

Ta tưởng rằng chỉ cần tuân thủ quy củ, sẽ có thể sống tốt, có thể ngẩng cao đầu mà sống.

Nhưng thứ ta nhận được, chỉ là sự lăng nhục của Thẩm Trường Phong, và những lời gièm pha của thế nhân, cái gì cũng muốn, cuối cùng lại chẳng có được gì.

Ngược lại, khi ta dứt khoát buông bỏ tất cả, lại bắt đầu có được mọi thứ. Thì ra núi có thể sụp, người có thể đổi thay.

Chỉ có những gì nắm trong tay mình, mới là đáng tin nhất.

Cả người cũng vậy.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com