Từ sau hôm đó, các nữ quyến nhà họ Kỳ thường xuyên đến y quán của ta chơi, thậm chí còn đề nghị góp vốn.
"Cớ gì mà nữ nhân chúng ta đi khám bệnh phải che che giấu giấu? Lăng Muội muội đây là người có tấm lòng Bồ Tát, ai dám nói xấu một câu, ta xé miệng kẻ đó trước!"
Ngày tái khai trương hiệu thuốc Hạnh Lâm Đường, trống chiêng vang dội, người đến đông như hội không thấy điểm cuối.
Chúng ta mở hai ngày khám bệnh miễn phí, thuốc men cũng cấp phát không lấy tiền.
Thế nhưng, con bé Minh Nhi tinh mắt phát hiện trong đám đông có một bà già lén lút chui vào nội đường, cầm túi vải liên tục nhét những vị thuốc quý trong tủ vào bên trong.
Ngay cả quà mừng những ngày qua người ta gửi tới cũng không tha.
"Ê ê! Lưu bà, bà đang làm gì đó?"
Bà ta bị bắt quả tang mà mặt không đổi sắc, còn ưỡn n.g.ự.c lớn tiếng:
"Sao? Minh nha đầu, lúc ngươi mới vào phủ, không phải chính bà đây dạy dỗ vài điều sao? Nếu không sao được lòng lão phu nhân? Giờ chỉ lấy mấy cây thuốc hỏng mà đã kêu gào cả lên?
"Thật là chó dữ không sủa, vừa rời khỏi chủ nhà liền học theo bọn kỹ nữ mà lộng hành!"
Minh Nhi tức đến đỏ cả mắt, ai sáng mắt đều nhìn ra người mà bà ta mắng chính là ta.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Ta cúi người nhặt túi vải rơi trên đất, bên trong nhét đầy thuốc quý và lễ hộp.
Lễ vật Kỳ Hạc Tuyết tặng chiếm phần lớn, không chỉ có gấm vóc lụa là, dược liệu quý hiếm, mà ở đáy túi còn có một xấp thư dày.
Tất cả đều là thư nhà ta từng viết cho Thẩm Trường Phong, có cái còn bị cháy sém, vương vết cơm canh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cuối cùng là một bản mạch án, bệnh trạng cực kỳ phức tạp, ký tên: "Lăng Thực Sơ."
Là án bệnh cha ta năm xưa khi còn làm ngự y trong cung!
Trái tim giá lạnh như được dòng nước ấm từ từ hòa tan, ta mơ hồ nhận ra dụng ý của Kỳ Hạc Tuyết…
Mắt dần cay xè, chẳng biết tự bao giờ lệ đã lặng lẽ rơi.
Bà Lưu thấy ta rơi lệ lại càng kiêu ngạo:
"Giờ thì nhớ đến thiếu gia nhà ta rồi hả? Mau mang ít thuốc quý ra đây, lão phu nhân còn có thể nói giúp vài câu, muốn quay lại Thẩm gia cũng không phải không thể đâu!"
Ta khẽ cười:
"Ồ? Quay lại Thẩm gia? Là lão phu nhân nói vậy thật sao?"
"Phải đó, thiếu phu nhân à, đám hạ nhân chúng ta vẫn thích cô hơn, Dương Phạn Nhi dù sao cũng là con gái nhà nông, hầu hạ lão phu nhân sao bằng cô? Lại đem hết tiền tích góp đi đãi đám lính thúi rượu chè, giờ lấy đâu ra bạc mà hiếu kính lão phu nhân…"
Ta rũ mắt, xem ra vị tiền nhạc mẫu kia của ta cũng còn chút công bằng.
Năm xưa bà bệnh nặng, ta cùng ăn cùng ngủ tận tâm chăm sóc, nhân sâm nhung hươu coi như trà nước, chắc hẳn giờ Dương Phạn Nhi với ít tiền lương đã tiêu sạch.