Kỳ Hạc Tuyết lại đến giúp chúng ta gánh đầy lu nước, lần này ta bảo Mình Nhi giữ cơm lại cho chàng.
Hôm sau, thánh chỉ ban hôn được đưa tới.
Ta không ngờ rằng, vì để ta yên tâm, Kỳ Hạc Tuyết đã thêm mấy điều cam kết vào trong thánh chỉ.
【Đời này vĩnh viễn không nạp thiếp.】
【Nếu c.h.ế.t trận nơi sa trường, toàn bộ tài sản và cửa tiệm đều để lại cho Lăng Ý Nùng, cho phép nàng tự do tái giá.】
【Nếu Lăng Ý Nùng có ý hòa ly, có thể mang theo toàn bộ tài sản của cả hai.】
Tim ta dâng trào xúc động, mọi người đều kinh ngạc.
Những lời thề như thế này, trên đời không thiếu đàn ông từng nói trong lúc nồng thắm, nhưng sau đó liền quên mất.
Ngoài mấy người phụ nữ ngốc nghếch, chẳng ai tin họ có thể làm được.
Thế nhưng một khi lời thề ấy được viết rõ ràng trong thánh chỉ, thì lại có sức nặng ngàn cân.
Nếu một ngày nào đó Kỳ Hạc Tuyết thực sự thất hứa, chính là tội khi quân!
Nhẹ thì bị nghiêm phạt, nặng thì liên lụy cả gia tộc.
Chàng vốn không cần phải làm vậy...
Dù sao ta đồng ý gả cho chàng, cũng không từng kỳ vọng có thể "một đời một đôi".
Đêm thành thân, ta đội khăn voan thêu tinh xảo ngồi trên giường, không có náo động phòng, không có người thân bên nhà chồng đến gõ cửa, trên bàn chỉ bày những món điểm tâm tinh xảo dễ ăn.
Mọi thứ đều hoàn toàn khác với lần thành thân với Thẩm Trường Phong, ta thậm chí chẳng thấy mệt mỏi.
Tất cả đều đã được Kỳ Hạc Tuyết lo liệu chu toàn.
Một lúc lâu sau, một đôi tay thô ráp cẩn thận vén khăn voan lên.
Ánh mắt sâu thẳm của Kỳ Hạc Tuyết hiện ra trước mặt, gió cát Mạc Bắc dường như cũng ngừng lại trong khoảnh khắc ấy.
"Ngày hôm nay, ta đã đợi năm năm rồi."
Ta để chàng vụng về mà nghiêm túc tháo trâm cài cho ta, không khí xung quanh dần nóng lên.
Cổ họng Kỳ Hạc Tuyết khẽ chuyển động, ta thấy hơi khô miệng, liền tìm chuyện để nói:
"Mẫu thân thích ăn gì? Tay nghề ta cũng tạm được..."
Chàng như nhớ ra điều gì, bật cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nương nói, đám gà vịt ở quê không ai chăm nom, đã lập tức về quê trong đêm. Sau này mọi việc trong phủ đều do nàng làm chủ, chúng ta không việc gì đừng làm phiền lão nhân gia.
"Tính nương vốn vậy, không giỏi giao tiếp, thấy người lạ liền thấy không thoải mái."
Ta trừng lớn mắt, không thể tin nổi: "Sao lại vội thế, ta còn chưa đến bái kiến bà, bà có dặn dò gì không?"
Kỳ Hạc Tuyết xoa đầu ta, nhìn ra sự căng thẳng của ta:
"Từ nay về sau đây là nhà của nàng, không cần quá lo lắng. Nàng muốn làm gì thì làm, mở y quán hay làm gì khác cũng được, không ai dám ức h.i.ế.p nàng nữa, kể cả ta."
Chàng cười, giơ tay chỉ lên trời. Ta biết chàng đang nói tới thánh chỉ kia.
Thánh chỉ do chính tay Kỳ Hạc Tuyết cầu được, như một bức tường thành vững chắc, chắn hết mọi thương tổn trước mặt ta.
Trước kia mẫu thân từng nói, nữ tử trong đời sống như trong kẽ hở, bên ngoài không thể ngăn được miệng lưỡi thiên hạ, bên trong không thể giữ được sự hòa thuận thì chính là thất bại cả đời.
Phụ nữ sống trên đời như đi trên lưỡi dao.
Nhưng giờ đây, ta là Huyện chủ, trong tay lại có thánh chỉ, phụ thân cũng được truy phong làm Y chính, dường như thật sự đã khác xưa rồi.
Mắt ta cay cay, chủ động nắm lấy tay Kỳ Hạc Tuyết:
"Cảm ơn chàng. Nếu không nhờ mạch án của Hoàng hậu nương nương, phụ thân ta e rằng..."
Chàng siết tay ta, kéo ta vào lòng:
"Là ta phải cảm ơn nàng.
"Ta hơn nàng tám tuổi, nàng tốt như vậy mà vẫn đồng ý gả cho một kẻ thô lỗ như ta.
"Ta đã rời khỏi hầu phủ, không còn ai lo cho sự an nguy của ta nữa, chiến trường gươm đao vô tình, ai biết được ngày nào sẽ bỏ mạng nơi đó..." Kỳ Hạc Tuyết lộ vẻ ngẩn ngơ.
Tim ta chợt thắt lại, theo phản xạ đưa tay che miệng chàng: "Đừng nói gở, chúng ta sẽ ổn thôi."
Ngón tay ta bỗng như bị một con thú nhẹ nhàng l.i.ế.m qua, ánh mắt người đàn ông cao lớn sáng rực đến dọa người.
Ta theo phản xạ rút tay lại, nhưng không cẩn thận đụng vào n.g.ự.c chàng, chỉ nghe chàng khẽ rên một tiếng.
"Chàng... chàng sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Chiếc trung y trắng ở n.g.ự.c chàng từ từ thấm máu, ta hoảng hốt vội kéo áo chàng ra.
Thật dễ cởi bất ngờ.
"Nương tử, chỗ này cũng đau lắm, nàng xem thêm giúp ta một chút..."