Bạch Nhật Mộng Tưởng Gia

Chương 7



Sắc mặt của Thẩm Trường Phong tái nhợt như xác chết, trong mắt đầy tơ máu.

"Tướng quân, ngài đã có tất cả, vì sao còn muốn cướp đoạt thê tử người khác?"

Hắn như một đứa trẻ mất đi món đồ chơi yêu thích mà gào lên oán trách.

Kỳ Hạc Tuyết chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái:

"Thẩm Phó tướng chẳng phải đã bị Lăng cô nương từ hôn rồi sao? Nào có chuyện gọi là 'thê tử người khác'?"

Thẩm Trường Phong nghiến răng, ánh mắt đầy khẩn cầu nhìn ta.

"Ý Nồng, ta không tin nàng đối với ta lại không còn chút tình cảm nào!"

Trước kia, chỉ cần Thẩm Trường Phong lộ ra vài phần cầu xin, ta nhất định sẽ cắn răng mà đáp ứng yêu cầu của hắn: bạc, phương thuốc bí truyền, hay quà cáp cho các đại nhân.

Nhưng nay, ta chỉ khẽ mỉm cười.

"Thẩm công tử, ban đầu ta còn muốn để lại chút thể diện cho chàng, nhưng chàng đã cố tình gửi cho ta thiệp cưới này, thì ta cũng đành không giữ lại vật cũ khiến hai người thêm phiền lòng nữa."

Hơn mấy chục người do Kỳ Hạc Tuyết mang đến đều đứng chờ ngoài cửa, chỉ chờ một hiệu lệnh liền ùa vào.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Các vị khách đã ăn no chẳng những không rời đi, ngược lại còn đứng lại vây quanh xem trò hay.

Kho chứa hồi môn của ta giờ đã bị thay ổ khóa, bên trong ngổn ngang vết tích bị lục lọi, vật quý giá đều biến mất không còn dấu vết.

Thẩm Kiều giận dữ chỉ tay vào ta:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ngươi định làm gì? Ca ca ta đã không cần ngươi nữa, ngươi lấy tư cách gì mà đụng đến đồ trong nhà chúng ta? Mẫu thân ta nói đúng, ngươi chính là thứ lang sói trắng mắt nuôi không quen!"

Ta cười, chẳng trách Thẩm Kiều lại dám ngang nhiên tiêu xài tiền của ta, còn thường cố ý khiến ta mất mặt.

Thì ra trong lòng nàng, việc ta gả vào Thẩm gia là đại phúc khí, tiền bạc của ta vốn nên là đồ hiến tặng cho nhà họ Thẩm.

"Thẩm Kiều, trên người ngươi từ trong ra ngoài đều là ta bỏ tiền ra mua, nếu không muốn cởi hết thì tránh ra cho ta!"

Sắc mặt Thẩm Trường Phong càng thêm khó coi, nghiến răng từng chữ:

"Cho nàng dọn! Nhà họ Thẩm không thiếu chút đồ của nàng!"

Nhưng hắn không ngờ rằng, ngoài tám mươi mốt rương hồi môn, binh sĩ còn theo đúng danh sách mà chuyển hết mọi thứ đi!

Giường chiếu, bàn ghế, chén trà, dụng cụ, thậm chí cả nồi niêu xoong chảo.

Ngay cả cá vàng trong hồ sen ngoài sân cũng bị vớt sạch.

Lúc ra đến cửa, sắc mặt Thẩm Trường Phong đen như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi:

"Lăng Ý Nồng, nàng nghĩ kỹ đi, hôm nay bước ra khỏi cánh cửa này, từ nay về sau ta với nàng ân đoạn nghĩa tuyệt!"

Ta không trả lời, chỉ chỉ vào đôi sư tử đá hùng vĩ ở cửa, thản nhiên bảo người phía sau:

"Còn sót một món lớn, mang theo luôn đi."

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com