Bạch Nhật Mộng Tưởng Gia

Chương 14



Kỳ Hạc Tuyết lại xuất chinh vào đầu xuân, nghe nói Thẩm Trường Phong đánh trận rất đẹp, đẩy lui man di lùi hẳn năm trăm dặm.

Tháng tư mưa dầm không dứt, ngày nối ngày trôi qua, ta cho người đem từng đợt Ma Tý Tán ta chế ra chuyển đến biên ải.

Ta tin Kỳ Hạc Tuyết sẽ khiến nó phát huy tác dụng thật sự, chứ không như trước kia bị Thẩm Trường Phong ném vào lò thiêu.

Cuối mỗi tháng, Kỳ Hạc Tuyết đều gửi một xấp thư dày.

Trong thư là chuyện y thấy, y nghe, đôi khi kèm theo một nắm cát, đôi khi là kẹo sữa dê ở biên cương, ngọt đến lịm người.

Nhưng đã lâu rồi Kỳ Hạc Tuyết không gửi thư nữa.

Chờ mãi, trăng mới lại treo cao, tiếng pháo đón năm mới vang lên giữa đêm.

Đại quân hồi triều, mẹ chồng ta vốn sợ người lạ đột nhiên đập cửa:

"Hạc Tuyết gặp chuyện rồi!"

Tay ta đang cầm kim đ.â.m sâu vào thịt, m.á.u chảy ròng ròng.

Ta chạy ra phố Chính Dương, một đoàn binh sĩ oai phong đang áp giải xe tù đi qua, giữa tiếng ồn ào nghe loáng thoáng tin Thẩm Trường Phong lập đại công, bắt được thám tử man di, mười thành tránh được tai họa.

Chỉ hy sinh một tiểu đội xung phong.

Chính là đội do Kỳ Hạc Tuyết dẫn đầu, lần nào y cũng xông lên trước nhất, lần này ngay cả hài cốt cũng không tìm thấy.

Mắt ta mờ đi, móng tay bấu sâu vào thịt.

Ta không tin, Kỳ Hạc Tuyết rõ ràng nói lần này về sẽ dẫn ta xuống Giang Nam ăn tàu hũ ngọt ngon nhất mà...

Đội ngũ dừng lại trước mặt ta, Thẩm Trường Phong cưỡi ngựa cao, cúi nhìn ta từ trên cao, ánh mắt tràn đầy đắc ý.

"Ý Nồng, nàng đến đón ta sao?

"Ý Nồng, theo ta về nhà đi, hắn c.h.ế.t rồi, nàng đừng làm loạn nữa."

  Ta nhìn vượt qua hắn, ánh mắt rơi vào xe tù phía sau, bên trong là một nữ nhân tóc tai rối bời, toàn thân đầy m.á.u bẩn, chỉ còn đôi mắt là còn chút ánh sáng.

Là Dương Phàm Nhi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta nghe thấy giọng mình khàn đặc: "Nàng sao vậy?"

Thẩm Trường Phong lạnh nhạt liếc Dương Phàm Nhi, nhả từng chữ:

"Thám tử địch."

Thẩm Giao trong đám đông chen ra, ôm lấy tay Thẩm Trường Phong:

"Ca! Ca thật giỏi! Lần này nhất định được phong tướng quân! Mẹ nói từ lâu đã biết nữ nhân kia là sao chổi, không ngờ lại là thám tử, ta khinh!"

Thẩm Giao lại kéo tay ta, lôi ta về phía Thẩm Trường Phong:

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

"Tẩu, về đi, ca ta nói rồi sẽ không để bụng quá khứ của tẩu, vừa hay cái gì Kỳ Hạc Tuyết kia chẳng đã nói rồi sao? Nếu y c.h.ế.t trận, toàn bộ tài sản thuộc về tẩu, tẩu kiểm kê lại đi, mai mẹ ta sẽ cho người đến đón tẩu!"

Thẩm Trường Phong nhìn ta thật sâu:

"Ý Nồng, nàng trở về bên ta đi, ta đảm bảo sẽ đối tốt với nàng hơn cả Kỳ Hạc Tuyết."

Thẩm Giao hùa theo: "Đúng vậy! Kỳ Hạc Tuyết chắc giờ thành một đống thịt vụn rồi, đừng nhớ nhung nữa!"

"Bốp bốp!"

Ta dồn hết sức bình sinh tát cho Thẩm Giao hai cái: "Câm miệng."

Ta không nhìn họ nữa, bước đến gần xe tù, nhìn Dương Phàm Nhi chỉ còn nửa cái mạng.

"Ta không tin ngươi là thám tử. Kỳ Hạc Tuyết chưa chết, đúng không?"

Ta nhìn nàng chằm chằm, khát khao nàng mở miệng xác nhận: phải, Kỳ Hạc Tuyết chưa chết.

Toàn thôn nàng bị man di tàn sát, ta không tin nàng lại là thám tử.

Nhưng Dương Phàm Nhi chỉ cười khẩy nhìn ta, không nói gì.

Nàng không thể trả lời được nữa.

Lưỡi nàng đã bị cắt rồi.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com