Bạch Nhật Mộng Tưởng Gia

Chương 13



Trong khoảnh khắc, Kỳ Hạc Tuyết liền vung tay áo che chắn ta thật kín, ép ta vào lòng y.

Thẩm Trường Phong không biết đến từ lúc nào, trên người mặc giáp sắt, dáng vẻ như chuẩn bị xuất chinh, phía sau còn có Minh Nhi thở hổn hển chạy theo, trên mặt đầy vẻ giận dữ.

Hắn vừa nói gì?

Liêm sỉ?

Phải rồi, Thẩm Trường Phong là người coi trọng lễ nghi nữ nhi nhất. Trước đêm thành thân, hắn từng gửi cho ta một gói quà, ta cứ ngỡ bên trong là vài món đồ nhỏ dỗ ta vui.

Mở ra thì thấy ngay ba quyển sách dày cộp được xếp ngay ngắn: "Nữ Đức", "Nữ Giới", "Nữ Huấn".

Dù trong lòng có chút không thoải mái, ta vẫn nghiêm túc đọc hết, mong muốn trở thành người con gái đoan trang hiền hậu như mẫu thân kỳ vọng.

Thẩm Trường Phong tự nhiên hài lòng, nhưng giờ đây ta lại ngồi ở hậu viện y quán nhà mình, cùng Kỳ Hạc Tuyết cười đùa, để y xoa bóp bàn chân, còn đâu dáng vẻ đoan chính của Lăng Ý Nồng trước kia?

"Giữa ban ngày lại thân mật kéo kéo đẩy đẩy với nam nhân, tư thái yêu mị như thế khác gì những nữ tử kia?"

Kỳ Hạc Tuyết quay lưng về phía hắn, từ tốn mang giày cho ta, rồi mới ngoái đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn.

"Giám quân Thẩm giữa ban ngày xông vào nội viện, lớn tiếng gọi tên chính thất phu nhân của ta, xem ta Kỳ Hạc Tuyết là người c.h.ế.t sao?"

Thẩm Trường Phong kinh ngạc: "Tướng quân? Sao ngươi lại ở đây?"

Ngay sau đó hắn lấy lại vẻ bình tĩnh, hơi ngẩng cằm nói:

"Cũng đúng, tướng quân hiện tại nhàn rỗi, đi loanh quanh cũng là chuyện thường.

"Ta chuẩn bị xuất chinh, đi ngang qua đây chợt nhớ một chuyện, Ý Nồng." Hắn bước tới hai bước, ánh mắt nóng rực nhìn ta.

"Bệnh của mẫu thân lại tái phát, trước kia nàng vẫn xoa bóp cho bà thế nào? Thuốc trong nhà cũng dùng hết rồi, nhớ gửi ít về nhé. Trận này ta sẽ sớm trở về..."

Thẩm Trường Phong như người mất trí, lải nhải mãi không ngừng, khóe mắt còn có chút ửng đỏ.

"Còn nữa, đôi giày mùa đông của ta đã rách rồi, đây là đôi cuối cùng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kỳ Hạc Tuyết không nhịn nổi nữa, lạnh giọng:

"Thẩm Trường Phong, ngươi ăn nhầm nấm độc rồi sao? Nhìn cho kỹ, trước mặt ngươi là thê tử của ta. Còn người vợ mà ngươi dùng quân công đổi lấy ở kia, muốn giày mùa đông thì về nhà mà xin."

Ta nhìn theo ánh mắt y, Dương Phàm Nhi cũng mặc giáp sắt đứng nơi cửa, ánh mắt trống rỗng nhìn cảnh tượng này, không biết đã đến từ bao giờ.

Vài tháng không gặp, ánh mắt vốn rạng rỡ của Dương Phàm Nhi đã lụi tàn, khuôn mặt hốc hác lõm xuống, môi trắng bệch.

Mất con là đả kích quá lớn, đến một nữ tử sắt đá như nàng cũng không chịu nổi.

Sắc mặt Thẩm Trường Phong khó coi cực kỳ: "Nàng chẳng biết gì cả."

Dương Phàm Nhi cười lạnh: "Ngươi hôm nay mới biết ta không biết gì sao?"

Nói xong liền quay người bỏ đi, nơi xa đã vang lên tiếng kèn lệnh xuất quân.

Thẩm Trường Phong thu lại vẻ đau buồn nơi khóe mắt, trịnh trọng nhìn ta:

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

"Ý Nồng, những thứ nàng muốn ta đều có thể giành cho nàng. Thánh thượng đã ngầm có ý, có kẻ dựa vào gia thế làm việc đê tiện, sớm muộn cũng chết.

"Ta khuyên nàng sớm quay đầu là bờ, nhìn rõ ai mới là chỗ dựa vững chắc trong tương lai."

Kỳ Hạc Tuyết trầm ngâm nhìn bóng hắn rời đi, rồi lại trở về vẻ điềm tĩnh thường ngày.

"Nương tử, ta có thể ứng trước hai tháng bổng lộc không? Mai Thánh thượng đi săn ở Thu Sơn, ta muốn mua ít trái cây xanh thành Nam mà ngài thích."

Vì câu "sớm muộn cũng chết" của Thẩm Trường Phong mà thân thể ta căng cứng, nay bỗng thả lỏng, trừng mắt nhìn y:

"Vậy ta muốn ăn tàu hũ ngọt ở hẻm Tây Nam."

"Được, mua hai bát, ta ăn mặn."

Kỳ Hạc Tuyết ôm ta về nhà, buổi chiều ta đã quên mất đậu hũ kia thế nào, chỉ nhớ chân mình ê ẩm đến lợi hại.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com