Nàng bình thản nhìn ta, rồi lại nhìn Thẩm Trường Phong, trong đáy mắt là oán hận tột cùng và điên cuồng.
Dương Phạm Nhi là đoá hoa thép nơi quân doanh, lập vô số chiến công, là niềm hy vọng của nữ tử khắp thiên hạ.
Nàng kiêu ngạo, phóng khoáng, xem thường tất cả. Một lần ngoài ý muốn, nàng cùng Thẩm Trường Phong bị vây trong hang núi, được hắn chăm sóc cẩn thận, đối đãi lễ độ.
Tuy là võ tướng nhưng lại có cốt cách nho nhã, thậm chí vì nàng mà không ngại thế gian, cưới nàng làm bình thê.
Nàng tưởng sau khi mất đi gia đình, đã có được một mái nhà mới, cam tâm dâng hết của cải, đánh cược cả đời mình.
Sau khi mất con, nàng mang thân bệnh ra chiến trường.
Đêm mưa như trút, nàng nấp bên ngoài doanh trướng quan sát.
Thẩm Trường Phong cùng con trai địch nhân cụng chén cười nói, ôm mỹ nữ dị tộc yêu kiều trong lòng. Máu nóng dâng lên, nàng xông vào.
Tiếng c.h.é.m g.i.ế.c khiến toàn doanh bừng tỉnh, khi mọi người chạy tới thì Dương Phạm Nhi đã bị Thẩm Trường Phong đá ngã xuống đất, cùng một tên lính nhỏ của địch bị cắt lưỡi.
Hắn ghé vào tai nàng nói:
"Ta vốn muốn để nàng c.h.ế.t một cách thể diện trên chiến trường, cớ sao lại không nghe lời như vậy?
"Ý Nùng ngoan ngoãn biết bao, sao nàng không thể làm một nữ tử hiền lành như nàng ấy?
"Người đâu, trói tên do thám lại, theo ta rút quân!"
Chứng cứ rành rành, đoá hoa thép năm xưa trở thành gián điệp dơ bẩn.
Ngọn lửa thiêu cháy tóc nàng, nhưng tim nàng sớm đã hóa thành băng.
Cuộc đời lẽ ra rực rỡ liền bị huỷ diệt.
Nàng đã sai, sai đến mức không thể tha thứ.
Kẻ đến cả vợ tào khang còn có thể vứt bỏ, sao có thể là người tốt?
Thẩm Trường Phong cho người vây kín cả phủ Kỳ.
Hắn bận rộn đến mức nhất thời không kịp chạm vào ta, không khí kinh thành dường như căng thẳng chỉ sau một đêm, các hoàng tử đều lấy cớ trở về kinh.
Đêm ta quyết định cùng mẹ chồng liều mạng trốn theo mật đạo, Thẩm Trường Phong lại đến.
Khuôn mặt hắn thay đổi rất nhiều, hai má hóp lại, tựa như ác quỷ sinh ra từ bóng tối.
"Ý Nùng, tất cả những gì ta làm đều là vì nàng.
"Từ nay về sau, nàng chỉ thuộc về ta, ta sẽ cho nàng một thân phận mới, không ai biết nàng từng theo Kỳ Hạc Tuyết."
Hắn đưa tay ôm chặt ta, như muốn ghì ta vào thân thể mình.
Ta khó khăn lần tìm kéo ra cây kéo giấu nơi thắt lưng, nghe Thẩm Trường Phong tha thiết nói:
"Ý Nùng, chỉ có nàng xứng làm chính thê của ta, đêm nay, chúng ta cùng tạo phản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Sống cùng sống, c.h.ế.t cùng chết.
"Nếu thành công, đêm nay chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta."
Ta trợn to mắt, nghe tiếng c.h.é.m g.i.ế.c cùng tiếng thét dần vang lên trong thành.
Thẩm Trường Phong kéo ta lao ra ngoài cửa, kéo cũng đã bị hắn hất rơi.
Minh Nhi lao tới muốn cứu ta, lại bị hắn đá văng, m.á.u tươi trào ra miệng.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Tim ta đau như cắt, đã sớm ôm lòng tìm cái chết.
Chỉ cần ta cắn viên thuốc độc giấu trong răng lên thân thể hắn, chúng ta sẽ cùng chết.
Khi sắp bước qua bậc cửa, ta canh chuẩn thời cơ định ra tay, sau lưng chợt có luồng gió mạnh ập tới.
Thẩm Trường Phong buộc phải buông ta ra nghênh chiến.
Mẹ chồng ta gầy yếu mà lại đánh ngang ngửa với hắn, thậm chí có phần áp đảo.
Ta vớ lấy một bình hoa bên cạnh, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể đập xuống, lại đột nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc.
Tuyết đã ngừng rơi, Thẩm Trường Phong bị mẹ chồng đánh gãy một chân, nằm rạp dưới đất không dậy nổi.
Ta nhìn người đàn ông cao lớn nhưng gầy đi trông thấy trước mặt, đôi tay vẫn còn thô ráp như xưa.
Nàng từng dâng hết tiền tích cóp để chuẩn bị yến tiệc vào cửa, thề tuyệt không tham một phân một hào của nhà họ Thẩm!
Kỳ Hạc Tuyết cười dịu dàng lau nước mắt cho ta.
"Đừng khóc, ta nhớ nàng suốt năm năm, sao nỡ chết? Dù phải bò, cũng phải bò về bên nàng rồi mới chết."
"À… hai người cứ từ từ nói chuyện, ta về quê trước nhé."
Mẹ chồng lại trở về dáng vẻ ngại ngùng nhút nhát, định trong đêm quay về quê.
Kỳ Hạc Tuyết gãi mũi:
"Mẫu thân tuy không giỏi nói chuyện, nhưng cũng biết đôi ba thế võ."
Ta lập tức hiểu ra, tất cả là hắn cùng Thánh thượng bày mưu, dẫn rắn ra khỏi hang.
Ta trừng mắt nhìn hắn, quay người trở về thay y phục, vừa rồi bị tên kia chạm vào, thật xúi quẩy!
Kỳ Hạc Tuyết ở phía sau nhẹ giọng dỗ dành:
"Lần sau không dám nữa… hầy… n.g.ự.c ta đau quá.
"Ta sai rồi, nương tử phạt ta tiền tiêu vặt có được không?
"Đừng giận nữa, vài hôm nữa ta đưa nàng xuống Giang Nam ăn tàu hũ ngọt ngon nhất nhé."
Ta rầm một tiếng đóng sầm cửa.
"Vậy thì phạt chàng ăn tàu hũ ngọt một năm cho ta!"