Bạch Nhật Mộng Tưởng Gia

Chương 12



Thánh thượng dường như thực sự sinh hiềm khích với Kỳ Hạc Tuyết. 

Biên cương lại truyền tin gấp rằng man di quấy nhiễu không ngừng, thế mà Thánh thượng lại cử Thẩm Trường Phong làm giám quân đi trấn áp.

Ta lo trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, chỉ mong mau chóng lĩnh hội lại những thứ cha từng viết: nối lại tay gãy, ma phì tán, mười ba châm Quỷ Môn.

Kỳ Hạc Tuyết tuy bị lạnh nhạt nhưng không hề buồn phiền, mỗi ngày lại đưa ta đến khu dân nghèo phía Bắc thành dạo chơi.

"Chỉ nhìn thôi thì sao đủ? Phải thật sự châm vào người thì mới biết hiệu quả ra sao."

Thì ra chàng sớm biết ta đang nghiên cứu những thứ này, không những không ngăn cản mà còn tình nguyện làm người thử thuốc.

Thấy đại tướng quân toàn thân đầy châm mà không chút phản ứng xấu, người dân cũng dần dám để ta châm cứu kê đơn.

Thực ra khi nhỏ, cha từng dạy ta dùng ma phí tán. Trước kia, nghe tin Thẩm Trường Phong bị thương, ta còn gửi kèm một ít trong thư, dặn nếu đau quá thì hãy dùng một chút.

Tưởng rằng chàng sẽ khen ta hiền thục tài năng, nào ngờ thư hồi âm chỉ vỏn vẹn một hàng:

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

[ Nếu nhàn rỗi thì may thêm vài bộ áo mùa đông gửi đến, giữ lấy bổn phận nữ nhi cho tốt. ]

Từ đó, ta không dám nhắc gì đến y thuật trước mặt chàng nữa.

Chỉ là khi người hầu trong nhà bị bệnh, không dám đi khám, ta sẽ nhờ Minh Nhi lén đưa thuốc.

Họ chỉ tưởng là lão thái thái thiện tâm phát thuốc, cảm kích vô cùng.

Như vậy cũng tốt, khỏi bị miệng đời xầm xì – dẫu sao đến cả phu quân cũng chẳng tin ta có thể cứu người.

Nhưng hiện tại, Kỳ Hạc Tuyết lại cùng ta bước đi ngày càng xa trên con đường này, danh tiếng dần lan rộng. 

Ta buộc phải mua lại tiệm bánh bao bên cạnh y quán, cải tạo thành phòng khám.

Kỳ Hạc Tuyết bị lạnh nhạt, rảnh rỗi ở nhà chẳng có việc gì làm, bèn suốt ngày đi theo ta, miệng nói là học thêm cách tự cứu bản thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta nghỉ trong phòng, người đau ê ẩm.

Hung thủ đầu sỏ, Kỳ Hạc Tuyết, lại ngoan ngoãn bóp chân cho ta, mặt mày đầy ý cười và mãn nguyện.

"Chàng cả ngày nhởn nhơ thế, e là Thánh thượng càng thêm giận đấy." Ta lo lắng nói.

Chàng lại đáp đầy thâm ý: "Đôi khi chọc giận người khác cũng là chuyện tốt. Trăng tròn sẽ khuyết, nước đầy sẽ tràn, quá rực rỡ lại là điều đáng sợ nhất.

"Vậy nên ta dựa vào nàng nuôi một thời gian, được không?"

Nghĩ tới cảnh chàng tối qua chẳng biết tiết chế, ta giận đến mức đá mạnh vào vai chàng: "Kỳ Hạc Tuyết!"

Chàng nào phải thật sự muốn ta nuôi, sáng hôm sau sau tân hôn đã dắt ta vào mật đạo. Đường hầm dài hun hút dẫn tới dưới hồ phía Bắc thành. 

Trong mật thất, vàng bạc sáng loáng đầy một phòng, chàng chỉ cười nhàn nhạt, nhét chìa khóa vào tay ta.

"Sau này mỗi tháng nàng phát tiền tiêu vặt cho ta được chứ? Nếu không vui thì cứ cắt bớt, ta nghe theo nàng sắp đặt..."

Kỳ Hạc Tuyết bắt lấy chân ta, bóp vừa lực, như thể nghiện rồi.

"Chỗ đó còn đau không?"

Hắn còn hỏi!

Mặt ta đỏ ửng như thoa phấn hồng, theo phản xạ nhìn quanh xem có ai không.

Nào ngờ Kỳ Hạc Tuyết nâng luôn chân còn lại lên, hai bàn tay to lớn xoa nắn khiến ta dần thấy dễ chịu đến muốn lim dim ngủ.

Chỉ nghe một giọng nam khàn khàn vang lên:

"Ý Nùng, nàng còn biết xấu hổ là gì không?"

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com