Ánh Trăng Không Còn Chiếu Sáng

Chương 6



Năm thứ hai sau khi kết hôn, công ty của Quý Triệt vừa khởi nghiệp, vì anh thường xuyên không có thời gian bên tôi, tôi đã cãi nhau lớn với anh, trong cơn tức giận buột miệng nói ra từ “ly hôn”.

 

Lúc đó, Quý Triệt chỉ lạnh lùng nói hai chữ “Tùy em”, rồi dứt khoát dọn ra ngoài.

 

Tôi đã trải qua một tháng đầy hối hận và đau khổ.

 

Cuối cùng, vẫn là ba tôi ra mặt, thuyết phục Quý Triệt chủ động dọn về nhà.

 

Tối hôm đó, tôi nằm trong lòng Quý Triệt, vuốt ve khuôn mặt gầy guộc tiều tụy của anh, vừa khóc vừa hứa rằng sau này sẽ không tùy hứng như vậy nữa.

 

“Em thật sự…”

 

“Đủ rồi!”

 

Quý Triệt đứng bật dậy, trầm giọng lên tiếng.

 

“Giờ em đang trong cơn giận, anh xem như chưa nghe thấy gì cả. Chuyện hôm nay chẳng ai mong muốn, em cũng đã phát tiết rồi, đánh người cũng đánh rồi, chẳng lẽ cứ tiếp tục sụp đổ như thế mãi?”

 

“Tối nay em nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai công ty ba em có một buổi đàm phán dự án quan trọng, anh phải đi. Tối nay còn phải chuẩn bị tài liệu, anh sẽ ngủ ở thư phòng.”

 

Sau khi Quý Triệt rời đi, tôi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Tối đen như mực, không một vì sao.

 

Như một cái lồng kín không kẽ hở.

 

07

 

Vài ngày tiếp theo, Quý Triệt dường như trở nên rảnh rỗi hơn hẳn, thời gian ở nhà ngày càng nhiều.

 

Không còn làm thêm, không còn xã giao.

 

Tan làm đúng giờ về nhà, thậm chí còn tự mình vào bếp nấu ăn.

 

Chiếc điện thoại từng reo không ngừng bỗng trở nên im ắng.

 

Cả chuyện của Giản Tân Như cũng không còn nghe anh nhắc đến.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Sự thay đổi này, nếu xảy ra một năm trước, tôi nhất định sẽ vui mừng đến mức nhảy cẫng lên, ôm cổ anh ấy hôn lấy hôn để, khiến anh bất đắc dĩ phải bỏ hết mọi việc, toàn tâm toàn ý đáp lại tôi.

 

Nhưng hiện tại, tôi chỉ cảm thấy chán ghét.

 

Tiếng anh mở cửa lúc về nhà, tiếng dép lê lẹp xẹp trong hành lang, tiếng nói chuyện thì thầm với người giúp việc, tiếng ho vọng ra từ thư phòng.

 

Tất cả đều khiến tôi khó chịu vô cùng.

 

Giống như rêu mốc ẩm ướt u ám, bắt đầu mọc rễ lan tràn trên sau gáy, cánh tay và bắp chân tôi, đan dày chi chít.

 

Tôi quay về căn nhà cũ một chuyến.

 

Ba năm sau khi mẹ qua đời, ba tôi tái hôn với nữ trợ lý, bắt đầu lại cuộc sống mới. Tôi không phản đối, còn phát biểu chúc mừng trong lễ cưới.

 

Nhưng căn nhà tôi đã sống hơn hai mươi năm, nơi lưu giữ mọi ký ức về mẹ, bỗng nhiên có một người phụ nữ khác chuyển vào, vẫn khiến tôi vô thức giảm bớt số lần về thăm.

 

May là tôi còn có phòng tranh.

 

Phòng tranh nhỏ chỉ thuộc về riêng tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi vô số lần cảm ơn mẹ vì sự chu đáo, nhìn xa trông rộng của bà.

 

Ba tôi thấy tôi về thì rất vui, sai dì nhỏ hết rót nước lại gọt trái cây.

 

Trong thư phòng, tôi nói với ông về ý định ly hôn của mình.

 

Ông im lặng mấy giây, rồi nhẹ giọng nói:

 

“Chuyện hôm đó Quý Triệt đã kể với ba rồi, nhìn ra được là nó cũng rất áy náy. Du Du, chuyện này là tai nạn ngoài ý muốn, con không thể cứ mãi bám lấy mà không buông được. Dù mẹ con còn sống, bà ấy cũng sẽ khuyên con như vậy.”

 

Tôi lắc đầu.

 

“Không phải vì chuyện đó.”

 

Ba tôi nhìn kỹ tôi, như vừa nghĩ đến điều gì, sắc mặt chợt trầm xuống.

 

“Nó phản bội con sao?”

 

“Không.”

 

“Nó đối xử không tốt với con?”

 

“Không phải.”

 

“Vậy là nó chủ động đề nghị?”

 

“Cũng không. Chỉ là… con không còn yêu anh ta nữa.”

 

Ba tôi rơi vào im lặng, rất lâu sau mới trầm giọng nói:

 

“Du Du, ba hy vọng trước khi con đưa ra bất kỳ quyết định nào cũng đều phải suy nghĩ kỹ càng, đặc biệt là chuyện hôn nhân. Đừng giống như trước kia, nhất thời bốc đồng rồi lại hối hận.”

 

Tôi đứng dậy, nhẹ giọng nói:

 

“Ba, chuyện này con đã quyết rồi, hôm nay chỉ là đến để báo trước cho ba một tiếng.”

 

Ba nhìn tôi, không nói gì, chỉ thở dài một hơi.

 

Lúc rời đi, dì nhỏ đi theo ra ngoài.

 

Bà nhìn tôi thật sâu, mím môi nói:

 

“Du Du, con không còn nhỏ nữa, không thể cứ mãi tùy hứng như vậy. Con có biết chỉ một câu ‘ly hôn’ đơn giản của con sẽ khiến công ty của ba con rơi vào tình cảnh khó khăn thế nào không? Ba con lần nào cũng phải lo liệu hậu quả cho con. Là con cái, cũng đến lúc con nên nghĩ cho ông ấy rồi.”

 

......

 

Tôi ngày càng tiều tụy.

 

Quý Triệt nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm.

 

“Du Du, anh hứa sau này sẽ cố gắng dành nhiều thời gian bên em hơn.”

 

Người giúp việc là người đã nhìn tôi lớn lên, sau khi mẹ mất bà vẫn luôn ở bên tôi.

 

“Cậu Tề là người không tệ đâu, Du Du à, phụ nữ tìm được một người chồng tốt không dễ. Nếu con cứ mãi thế này, chẳng phải đang đẩy chồng mình ra ngoài sao? Rất dễ để người khác chen vào đấy.”

 

Trong mơ, tôi thấy một Sở Du Du từng có nói một câu đầy châm chọc với tôi:

 

“Người là do mày mặt dày tự đi giành về, giờ còn làm ra vẻ gì nữa?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com