Ánh Trăng Không Còn Chiếu Sáng

Chương 7



08

 

Tối hôm đó, người giúp việc được nghỉ, Quý Triệt đi đến phòng gym.

 

Tôi thấy hơi đau đầu, nên đã lên giường ngủ sớm.

 

Lúc tỉnh dậy, cảm giác mình đang sốt rất cao, cả người choáng váng quay cuồng, vô cùng khó chịu.

 

Nhìn điện thoại, đã là mười một giờ đêm.

 

Tôi cố gắng gọi điện cho Quý Triệt trước.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Không ai bắt máy.

 

Tôi lập tức gọi 120, và báo mật khẩu cửa nhà.

 

Khi tỉnh lại trên giường bệnh, Quý Triệt đang ngồi cạnh giường tôi.

 

Thấy tôi mở mắt, anh ta bỗng có phần hoảng hốt ôm chầm lấy tôi, giọng run rẩy.

 

“Du Du, xin lỗi em, tối qua lốp xe anh bị xì phải đi sửa, không kịp về nhà, may mà em tự gọi 120. Bác sĩ nói nếu chậm chút nữa là rắc rối lớn rồi.”

 

Tôi nhẹ nhàng gỡ tay anh ra khỏi người mình.

 

“Em không sao rồi, anh mau đi làm đi.”

 

Anh có chút không thể tin nổi.

 

“Du Du, anh là chồng em, em nhập viện thì đương nhiên anh phải ở bên em. Dạo này em rốt cuộc làm sao vậy…”

 

Tôi không nói gì, chỉ nhắm mắt lại.

 

Khi Quý Triệt gục ngủ bên mép giường, tôi nhìn thấy bài đăng mới của Giản Tân Như trên vòng bạn bè.

 

【Cún con tối qua bị rối loạn tiêu hóa, may mà có ai đó chỉ với một cuộc gọi đã lập tức đến đưa đi khám. Đi một vòng lớn, hóa ra người sẽ xuất hiện vào thời khắc quan trọng, mãi mãi vẫn luôn ở đó.】

 

Hình đính kèm là chú chó Golden đang ngủ trên đùi ai đó.

 

Khuôn mặt người đó hơi mờ.

 

Nhưng tôi chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra — là Quý Triệt.

 

Lúc nãy khi kiểm tra, bác sĩ nói điện thoại của tôi nhận được cuộc gọi từ người có tên “chồng” lúc hơn một giờ sáng, khi đó anh ta mới biết tôi đang ở bệnh viện và vội vàng chạy đến.

 

Nói cách khác, Quý Triệt là đến hơn một giờ sáng mới về đến nhà, mới phát hiện tôi không có ở đó.

 

Tôi nhìn khuôn mặt khi ngủ của Quý Triệt.

 

Vất vả cả đêm, chắc là mệt lắm rồi.

 

Trước khi ngủ, anh vẫn cúi đầu nhắn tin liên tục, vẻ mặt nặng nề, mang theo chút bức bối.

 

Tôi khẽ động lòng, nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại của anh.

 

Mật khẩu vẫn chưa đổi.

 

Là mật khẩu tôi từng “bá đạo” đặt — ngày sinh nhật của tôi.

 

Sau khi mở khóa điện thoại, hiện ra ngay là giao diện WeChat của anh.

 

【Sao anh có thể rút lui vào lúc đó chứ!】

 

【Cô ấy yêu anh quá nhiều, nếu lỡ như cô ấy sống không nổi, anh không thể tàn nhẫn như vậy.】

 

【Nếu khi đó em không rút lui, anh có từng nghĩ chọn em không?】

 

【… Đã từng】

 

.......

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

09

 

Khi Quý Triệt tỉnh dậy, liền thấy Sở Du Du đang ngồi bên bàn cạnh cửa sổ ăn cơm chiên trứng.

 

Từng muỗng, từng muỗng.

 

Ăn rất ngon lành, đầy hương vị.

 

Anh thoáng ngẩn người.

 

Đã rất lâu rồi anh không nhìn thấy Sở Du Du có dáng vẻ sinh động như thế.

 

Đúng vậy — sinh động.

 

Lần đầu tiên gặp cô, từ ngữ hiện lên trong đầu anh chính là từ đó.

 

Hôm ấy, rõ ràng cô đang cãi nhau, vậy mà khi nghe tiểu thương nói chuyện, lại nghiêm túc như một học sinh đang nghe giảng.

 

Khi đối mặt với việc tiểu thương xuyên tạc sự thật, đôi mắt đen láy của cô từng chút một trợn to lên, kinh ngạc, ngơ ngác, xen lẫn một chút tò mò.

 

Chỉ không hề có giận dữ.

 

Anh biết, đây là một cô gái lớn lên trong môi trường hoàn toàn khác anh, từ nhỏ đã được bảo vệ rất kỹ, đến mức hoàn toàn không có kinh nghiệm cãi vã.

 

Ngày hôm đó, người xưa nay luôn không thích xen vào chuyện người khác như anh, lại phá vỡ nguyên tắc tính cách suốt hơn hai mươi năm, lớn tiếng lên tiếng bất bình vì cô.

 

Giản Tân Như khi ấy vô cùng kinh ngạc.

 

Ngay cả bản thân anh cũng rất kinh ngạc.

 

Nhưng anh cảm thấy thật sảng khoái, phấn chấn, và dâng trào xúc động.

 

Bởi vì anh thấy cô gái ấy khi nhìn về phía mình, đôi mắt sáng lấp lánh.

 

Lúc Sở Du Du đỏ mặt tỏ tình với anh, anh gần như không tin nổi vào tai mình.

 

Làm sao có thể?

 

Sao cô ấy lại thích anh được?

 

Trong mắt người khác, anh là học thần lạnh lùng kiêu ngạo.

 

Nhưng chỉ có anh biết, sự lạnh nhạt và xa cách ấy, chẳng qua chỉ là cách anh che giấu sự tự ti và bất an của mình.

 

Cha là con bạc, mất sớm.

 

Mẹ vừa trao cho anh tình yêu sâu sắc, vừa luôn thể hiện hình ảnh người đàn bà chua ngoa, tính toán, hẹp hòi khiến anh chán ghét vô cùng.

 

Đó là cái "tội nguyên thủy" mà anh vĩnh viễn không thể thoát khỏi.

 

Anh đã sớm thỏa hiệp với số phận, chấp nhận con đường mà cuộc đời đã sắp đặt là phù hợp nhất với mình.

 

Chỉ riêng chiếc xe mà Sở Du Du lần đầu tiên lái đến, cũng đủ để kẻ tính từng đồng tiền sinh hoạt như anh hiểu rõ — anh và cô, là hai người thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

 

Vì thế, anh đã không do dự mà từ chối cô.

 

Anh không có thời gian để chơi cái gọi là trò chơi của tiểu thư nhà giàu.

 

Thế nhưng cô lại kiên trì đuổi theo anh suốt hai năm.

 

Rầm rộ đến mức ai ai cũng biết.

 

Anh là người rất khó bộc lộ cảm xúc thật, thực sự không hiểu nổi làm sao một cô gái lại có thể công khai và mạnh dạn thể hiện tình cảm của mình đến thế.

 

Mãi về sau anh mới hiểu.

 

Cô có thể can đảm bày tỏ, là vì cô không thiếu tình yêu.

 

Dù anh liên tục từ chối, nhưng anh cũng phải thừa nhận rằng, chính nhờ sự si mê đeo bám của Sở Du Du, anh dần dần chữa lành được vết thương từ gia đình, tìm lại được sự tự tin, tìm được chỗ dựa để công nhận chính mình.

 

Nhưng khoản viện phí ba mươi vạn của mẹ lại ngay lập tức đánh anh trở về nguyên hình.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com