Ánh Trăng Không Còn Chiếu Sáng

Chương 5



Đó là con thỏ len mà mẹ tôi trước khi qua đời, vẫn cố gắng nén đau trên giường bệnh để đan cho tôi.

 

“Mẹ đã tặng con rất nhiều thứ, nhưng đều là dùng tiền mua. Trước khi rời đi, mẹ muốn tự tay làm cho con một món quà. Mỗi mũi kim trong đây đều là tình yêu của mẹ dành cho con. Sau này, chỉ cần con nhìn thấy con thỏ nhỏ này, là như nhìn thấy mẹ vậy.”

 

Sau khi mẹ mất, để có thể nhìn thấy nó mỗi ngày, tôi đã cố ý đặt con thỏ len trên kệ tivi trong phòng khách. Tôi thậm chí không dám chạm vào, sợ làm nó bẩn hay xù lông.

 

Thế mà lúc này, con thỏ len lại bị con Golden cắn chặt trong miệng, dùng chân đạp mạnh không ngừng.

 

Sợi len đứt tung, bông bên trong văng khắp nơi.

 

Đầu tôi như vang lên một tiếng “ong” chói tai.

 

Miệng không phát ra được âm thanh, động tác cứng đờ cố gắng gỡ miệng con Golden ra.

 

Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ còn lại tiếng kêu kinh hãi của Giản Tân Như bên tai, tiếng chó sủa dữ dội, và tiếng quát giận dữ từ phòng làm việc lao ra của Quý Triệt.

 

“Du Du, em điên rồi sao! Chỉ là món đồ vài đồng thôi có gì to tát!”

 

Tôi run rẩy giơ con thỏ len rách bươm lên trước mặt Quý Triệt, gào lên the thé:

 

“Vài đồng? Đây là thứ mà trong mắt anh chỉ đáng vài đồng thôi sao!?”

 

Quý Triệt dường như chợt nhớ ra nguồn gốc của con thỏ len, khuôn mặt hiếm khi hiện lên vẻ hoảng hốt, luống cuống lao đến ôm tôi.

 

“Xin lỗi Du Du! Không sao đâu, có thể vá lại được, anh nhất định sẽ vá lại cho em!”

 

Tôi nghiến răng, giơ tay tát mạnh một cái vào mặt anh ta.

 

“Cút!”

 

“Tất cả các người, cút cho tôi!”

 

Quý Triệt bị đánh lệch cả đầu, trên mặt lập tức hiện lên dấu năm ngón tay đỏ rực.

 

Vì làn da trắng nên trông càng chói mắt đến rợn người.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Anh ta như bị đông cứng trong khoảnh khắc, trừng mắt nhìn tôi.

 

“Quý Triệt, anh không sao chứ!”

 

Giản Tân Như hoảng hốt lao đến, lo lắng sờ lên mặt Quý Triệt, rồi quay đầu lại vừa tức giận vừa lo lắng hét về phía tôi:

 

“Tôi đền cho cô! Một trăm cái, một ngàn cái cũng được! Là chó của tôi cắn nát đồ, nhưng cô đánh anh ấy làm gì! Cô có biết anh ấy mỗi ngày làm việc vất vả thế nào không? Cô còn xứng là vợ anh ấy sao?”

 

Tôi như bị nhốt trong một chiếc lồng kín không khí.

 

Âm thanh bên ngoài trở nên xa xăm và mơ hồ, hình ảnh trước mắt vỡ vụn thành từng khoảnh khắc rời rạc.

 

Con thỏ len tan nát thành từng mảnh;

 

Đôi môi đỏ của Giản Tân Như mấp máy liên tục;

 

Đôi mắt không thể tin nổi của Quý Triệt...

 

Mắt tôi tối sầm lại, rồi ngã thẳng về phía sau.

 

“Du Du!”

 

06

 

Tôi mơ một giấc mơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Trên thảm cỏ xanh bên bờ sông, mẹ tôi mặc chiếc váy hoa rực rỡ, nghiêng người ngồi dưới gốc cây nhìn về phía xa.

 

Tôi vui mừng chạy đến, lớn tiếng gọi “Mẹ ơi!”

 

Bà quay đầu lại, mỉm cười nói với tôi một câu.

 

Giọng nói dịu dàng và ấm áp, vang rõ bên tai tôi.

 

Nhưng tôi lại không sao nghe rõ bà đang nói gì.

 

Tôi sốt ruột đến toát mồ hôi.

 

Sốt ruột đến mức bật mở mắt ra—

 

Bên giường, Quý Triệt đang nhìn tôi chăm chú.

 

Tôi theo phản xạ quay đầu đi, không muốn nhìn anh ta chút nào.

 

“Cái này, anh đã nhờ người vá lại rồi, em xem thử đi.”

 

Trong căn phòng yên tĩnh, giọng Quý Triệt trầm thấp.

 

Một con thỏ len mới tinh được đưa đến trước mặt tôi.

 

Tôi đón lấy, khẽ xoa mấy lần trong tay, rồi trả lại cho anh ta:

 

“Không còn là cái cũ nữa rồi.”

 

Sợi chỉ đã thay, lõi bên trong cũng đã thay.

 

Không còn là cái cũ nữa rồi.

 

Quý Triệt im lặng một lúc, rồi cất giọng khẽ khàng:

 

“Chuyện hôm nay đều là lỗi của anh. Sau khi biết rõ sự tình, Tân Như cũng rất áy náy, đã ở lại đây đợi em tỉnh để xin lỗi, mãi đến khuya mới rời đi. Em đừng trách cô ấy, chuyện này là do anh sơ suất, nếu em có gì muốn trút giận lên anh, anh đều chấp nhận.”

 

Tôi chớp mắt, quay đầu lại, lặng lẽ nhìn anh.

 

Trên khuôn mặt trắng trẻo thanh tú vẫn còn hằn rõ dấu tay, khiến người luôn chú trọng hình tượng và từng chi tiết như anh ta trông có phần thảm hại.

 

Quý Triệt cảm nhận được ánh mắt tôi đang dần dần lướt qua gương mặt anh ta, khóe môi đang mím chặt cũng dần thả lỏng, trong ánh mắt có thêm một tia vui mừng.

 

“Du Du, anh biết mà, em sẽ không thật sự giận anh đâu. Hôm nay đúng là em hơi kích động, nhưng anh hiểu được. Chỉ cần đừng để mẹ biết là được rồi, sau này anh sẽ chú ý hơn với Tân Như—”

 

“Chúng ta ly hôn đi.”

 

Tôi bất ngờ lên tiếng, cắt ngang lời anh ta.

 

Quý Triệt nghiêng đầu một chút, rõ ràng là nghi ngờ mình nghe nhầm.

 

“Em nói gì?”

 

Tôi bình tĩnh lặp lại.

 

“Em nói, chúng ta ly hôn đi.”

 

Lông mày Quý Triệt lập tức nhíu chặt, anh hít một hơi sâu, giọng mang theo chút kìm nén:

 

“Du Du, anh biết em vẫn còn khó chịu, nhưng đừng dùng những lời tổn thương như vậy để trút giận. Bài học lần trước, em vẫn chưa thấm đủ sao?”

 

Tôi biết anh đang nói đến lần nào.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com