Ẩn Hôn Với Ảnh Đế

Chương 51:



Tề Chân chôn ở trong chăn giống như một con đà điểu.

Cô cảm thấy mình sắp bị trêu đến cạn lời rồi.

Tề Chân nằm lì ở trên giường, lại hỏi anh: [Anh đang làm gì đấy?]

Dụ Cảnh Hàng trả lời cô: [Đang ở tiệc rượu.]

Tề Chân có chút đói bụng, mạch suy nghĩ bị quá tải: [A... Đồ ngọt ăn ngon không?]

Dụ Cảnh Hàng dừng một chút, không nghĩ tới sự chú ý của cô lại lệch ra như vậy: [Không chú ý lắm.]Dụ Cảnh Hàng cười cười, sau đó chơi đùa với bé nhỏ nhắn: [Chờ em huấn luyện quân sự xong, dẫn em đi gặp mẹ chồng có được hay không?]

Mê Truyện Dịch

Tề Chân vừa nghe nhắc tới mẹ chồng mình thì muốn xù lông, bởi vì cô rất sợ phải gặp bà nha.

Mối quan hệ của mẹ cô và bà nội vốn không được tốt, từ nhỏ tới giờ không để lại cho cô bất kì hảo cảm nào.

Đặc biệt là bà nội cô, khí thế của bà rất dồi dào, giống như là sức chiến đấu của một con khủng long bạo chúa bùng lên khắp nơi để phun lửa chiến đấu vậy, có thể sử dụng tiếng địa phương Hải Thành của mẹ cô nói giống như tiếng tê tê, hận không thể đào hang động dưới đất.

Đương nhiên, bà nội của cô cũng không có mối quan hệ nào tốt với các cô của cô.

Hồi còn nhỏ Tề Chân còn lật được cuốn sổ nhỏ mà bà nội để dưới gối, thế mà còn có [Xếp hạng tuần này của con dâu] như thế này.

Mẹ của cô xếp hạng hạng chót, những tấm hình chụp cơ bản cũng bị trừ điểm.

Nhưng không ngại, con dâu mà Chu nữ sĩ ghét nhất lại sinh ra một đứa cháu gái, thế mà được yêu thương đến tận trời.

Tổng kết: Tiền trả làm móng một cắc đừng mong mỏi được từ tiền của bà. Bệnh viện chia hoa hồng, còn tài sản, bà muốn toàn bộ giữ lại để làm đồ cưới cho Chân Chân.

Cho nên trong nhà từ trước đến nay là trọng nữ khinh nam, rõ ràng là rất bất công. Mà tính cách của Tề Chân cũng giống ông nội đã mất, đến tên cũng là đồng âm với tên của ông, cho nên cô nghiễm nhiên là người được bà thương yêu cô nhất.

Trong sinh mạng có hạn của Tề Chân, mỗi khi cô nhớ tới quan hệ mẹ chồng nàng dâu lại luôn luôn sợ hãi run lẩy bẩy, có thể còn sợ hơn việc con người bị người khổng lồ khống chế.

Tề Chân rất nghiêm túc hỏi hắn: [Nếu như bà ấy không thích em thì làm sao bây giờ?]

Dụ Cảnh Hàng nói với cô: [Chẳng sao cả, em không phải ở cùng với bà ấy mà.]

Thế nhưng với tính cách của bà, đoán chừng sẽ rất thích Tề Chân.

Ở tiệc rượu, tên nào đó đang say khướt, khi thấy Dụ Cảnh Hàng mơ hồ mỉm cười mà nhắn tin cũng chợt cảm thấy rất kỳ quái.

Chu Thiên Vương cười he he tiến tới, tiến đến bên cạnh anh, lắc lắc ly rượu đỏ: Lão Dụ đang làm gì thế, nói chuyện hư hỏng với hôn thê chứ gì?

Chu Quân Thần đương nhiên biết Dụ Cảnh Hàng không thể làm việc đó, nói chuyện hư hỏng thì chỉ có tên kia mới làm được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dụ Cảnh Hàng lấy lại điện thoại di động, anh tựa ở bên tường, nhắm mắt mỉm cười: Chọc trẻ con thôi.

Chu Quân Thần nghe thế liền câm lặng: ...

Hắn xem như là có quan hệ thân thiết với Dụ gia, tin tức nội bộ không có khả năng là không biết.

Dụ Cảnh Hàng hiểu được việc này, hai ngày trước cụ ông nhà Dụ gia chơi xì tố (*) thua hơn mười triệu, nhưng lại vẫn mừng rỡ giống đóa hoa cúc già.

(*) Xì tố hay xì phé là một trò chơi bài trong đó một phần hoặc tất cả các con bài không được mở và người chơi có thể tố vào gà.

Nữ chủ nhân nhà Dụ gia thậm chí phòng của con dâu cũng đã chuẩn bị xong ổn thỏa.

Bởi vì người nhà Dụ gia rất thanh tịnh vui vẻ, từ tổ tông bắt đầu thì vợ chồng tách ra ngủ, hai gian phòng cách một cánh cửa san sát nhau, vui vẻ thanh tĩnh một mình ở, ai cũng không quấy nhiễu ai.

Nghe nói bà còn chuẩn bị phòng cho trẻ con, tất cả đều là búp bê, còn cao bằng một người to hừng hực, giấy dán tường là màu hồng nhạt giống như phòng của con gái. Mở cửa sổ ra là toàn cảnh vườn hoa đủ loại hoa hồng, mắt nhìn ra là cả một tòa gác xếp.

Xì, nữ chủ nhân Dụ gia đang muốn có thêm một đứa con gái à?

Xin đừng dọa cô bé sợ.

Mà nói thật, nếu nói về việc kết hôn thì Chu Quân Thần cũng không hề muốn cân nhắc qua.

Không phải là về vấn đề có thích hợp hay không, có phải là người đó được gả vào nhà giàu mình chịu hạ mình xuống thấp bé hay không.

Dáng vẻ mà cậu thích cô đều có, nhưng quan trọng là cậu có thích cô ấy thật không?

Tuổi xây dựng sự nghiệp, nếu như còn vì phụ nữ mà chơi trò may rủi một trận, đó cũng là một loại may mắn.

Nhưng nếu mà cưới phải người mà mình không thích, cậu không thích cô ấy thì còn kết hôn làm gì?

Chất lượng cuộc sống đi xuống, thú vui cũng giảm xuống, còn kéo cả một người đi chịu tội thay, làm thế để làm gì?

Anh còn tốt.

Dụ Cảnh Hàng nói chung là cũng bất hòa với bố mẹ, hồi còn trẻ lại ngông cuồng nhuộm tóc bạc rồi bỏ nhà trốn đi, thà rằng chuyển trường đến Hải Thành cũng không muốn về nhà.

Thế kỷ trước thập niên chín mươi, nhuộm tóc bạc, tinh thần lạnh lùng ngạo nghễ, cụ ông nhà Dụ gia thiếu chút nữa thì vì thế mà bị tắc nghẽn cơ tim.

Về sau cũng không biết là làm thế nào, mấy năm sau, anh cũng chịu về nhà.

Mái tóc màu đen che mắt của thanh niên tuấn mỹ, nói chuyện luôn mỉm cười, nhìn qua ôn hòa mà rất nho nhã lễ độ, cũng không có cảm giác bi quan chán đời như lúc trước.

Nhưng cũng không còn thân thiết với cha mẹ nữa.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com