Ẩn Hôn Với Ảnh Đế

Chương 45:



Tề Chân vội vàng bước về phía trước. Trước khi cô ấy có thể nói ra, thì cô vội vàng cúi đầu xuống giờ cuốn sổ tay và bút đánh dấu lên, nhẹ nhàng nói: "Anh, anh có thể ký tên cho bạn của em được không? Chúng em đều là fan hâm mộ của anh, xin anh đó!”

Mọi người lập tức nhìn hành động này của cô.

Không phải hành động của Tề Chân quá kỳ quái, thực ra chỉ là do Dụ Cảnh Hàng đang đi trên đường lại dừng lại vì cô, thậm chí còn nhàn nhàn liếc cô, không nhìn ra biểu cảm gì.

Ngay cả chị Tôn cũng c.h.ế.t lặng, không như mọi khi tiến lên ngăn cản.

Lý Viện Viện và Kinh Tử đứng hai bên hành lang c.h.ế.t lặng nhìn Tề Chân. Họ dường như không ngờ rằng cô tiên nhỏ bé lại rất chủ động và can đảm như vậy.

Dụ Cảnh Hàng đang đeo khẩu trang cho nên mọi người đều không nhìn ra sắc mặt anh, nhưng giọng anh rất dịu dàng: "Được.”

Mê Truyện Dịch

Sau đó, anh dứt khoát cầm lấy bút ký lên cuốn sổ hồng của Lý Viện Viện, xoạt xoạt ký tên lên đó, sau đó còn cười với cô: “Như vậy được chưa?”

Tề Chân quay nhìn lại Lý Viện Viện, chỉ để thấy đôi mắt cô ấy nhìn mình vô cùng tha thiết, cô chỉ có thể cắn răng căng da đầu nói: “Ừm, có thể nhờ anh chụp chung một kiểu ảnh được không, bạn của em đặc biệt đặc biệt thích anh….”

Nếu là fan hâm mộ của Dụ Cảnh Hàng thì đương nhiên sẽ biết, anh không chấp nhận bất kỳ lời cầu mong nào của các fan trong thời gian cá nhân của mình.

Đây cũng không phải là một vấn đề lớn hay làm cao gì gì đó, anh vẫn đối xử nho nhã bình thường với mọi người, nhưng trong vấn đề này anh lại rất kiên quyết, dường như là một loại đảm bảo cho cuộc sống riêng tư.

Bây giờ đoàn làm phim đã hoàn thành, dựa trên thực tế thì Dụ Cảnh Hàng sẽ không chấp nhận chụp chung.

Chị Tôn lại phản ứng không bình thường, không hề ngay lập tức nhắc nhở, hôm nay cô ấy dường như bị điểm huyệt đình chỉ mọi hoạt động vậy.

Dụ Cảnh Hàng nhìn cô, mỉm cười nhìn vào đôi mắt của Tề Chân, ánh mắt sâu sắc dịu dàng nói: "Thời gian riêng tư, tôi thường không chấp nhận yêu cầu chụp ảnh của người hâm mộ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tề Chân có chút lạc lõng và gật đầu bày tỏ đã hiểu.

Nhưng Dụ Cảnh Hàng lại nhàn nhạt nói: "Nhưng hôm nay tâm trạng không tệ, đi gọi bạn của em đến đây đi.”

Tề Chân ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt sáng ngời, đôi má hơi ửng hồng, bộ dạng của cô đặc biệt áy náy và ngượng ngùng.

Vài người tách ra chụp riêng với ảnh đế, còn Dụ Cảnh Hàng cũng không nói gì nhiều. Anh vẫn luôn tỏ ra nho nhã với công chúng, cho nên càng không thể nhìn ra tâm trạng của anh nha.

Ngược lại, Tề Chân lại bởi vì quá thấp thỏm lo lắng, cho nên nhìn trộm anh vài cái.

Sau khi chụp ảnh cùng nhau xong, Dụ Cảnh Hàng nhìn Tề Chân cười: "Còn em, em có cần chữ ký không?”

Anh đeo khẩu trang màu đen, nhưng nét mặt anh lại càng trở nên thâm thúy tuấn lãng hơn.

Điều này lại khiến Tề Chân nhớ đến lúc ở trên giường, khi mà cô cũng điên loạn phóng túng cùng người đàn ông trầm ổn này, anh cũng nhìn cô như vậy.

Tề Chân đột nhiên trở nên hơi ngại ngùng. Cô đưa bàn tay nhỏ trắng của mình ra và ngước lên nhìn anh: "Anh có muốn ký vào tay em không?"

Dụ Cảnh Hàng nhấc bút đánh dấu lên, nhìn cô mỉm cười một chút. Anh hạ mắt xuống và không nhanh không chậm ký tên vào lòng bàn tay cô. Anh ngước mắt lên và nói nhẹ: "Xong rồi."

Tề Chân không nhịn được cuộn tròn lòng bàn tay lại, bởi vì có cảm giác tê tê dại dại, không thể khống chế được cái cảm giác này chui ra khỏi kẽ lòng.

Cô không nhịn được cong cong đôi mắt, giọng nói mềm mại nói với anh: “Cảm ơn anh, em rất thích anh.”

Động tác của Dụ Cảnh Hàng hơi dừng lại, ánh mắt anh thâm thúy nhìn cô: “Ồ, anh biết rồi.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com