Ra khỏi quán Đức Dục, Lý Viện Viện ôm đủ một cánh tay, sau khi kích động đến nỗi màu đỏ ở trên mặt vẫn còn không hết.
Cô ấy cười hì hì nói: "Thế nào? Nam thần của tớ đẹp trai không! Nói cho cậu biết tớ một tháng sau cũng không muốn rửa tay!"
"Nhịp tim nhanh quá làm thế nào bây giờ, tớ c.h.ế.t mất rồi a a a a..."
Tề Chân ngay tức khắc nhìn với vẻ mặt ghét bỏ, dáng vẻ không biết nói thế nào mới được.
Kinh Tử cũng tới kéo cô ấy một cái, nhéo một cái trên mặt Tề Chân, nhất thời cảm thấy giống như là đang sờ nước đậu phụ, vừa trơn trơn mềm mềm: "Thật không nghĩ được rằng bé Chân Chân của chúng ta lại chủ động như vậy."
Tề Chân cũng chỉ cúi đầu, nhìn một chút chữ ký trên lòng bàn tay, dè đặt như có như không nắm chặt: "Xinh đẹp thì đàn ông ai lại không thích nhỉ."
Cô nói như vậy, mặt lại có chút nóng lên một cách khó hiểu.
Xúc cảm ở lòng bàn tay vẫn dư lại, nét chữ của anh rồi cảm thấy phấn chấn, đường cong quả cảm tung bay, hòa hợp ở trong lòng bàn tay trắng trẻo của cô.
Tề Chân nghe nói nét chữ của một người cũng giống như tính cách của người đó.
Cho dù khí chất và lời nói có biểu hiện như thế nào, chữ viết ra có thể trả lại tính cách chân thật như cũ nhất.
Tề Chân vừa đi ven đường vừa ngây người, phát hiện được người khác đang nhìn cô, cũng chỉ mắc cỡ mím môi.
Không có gì vui vẻ cả.
Lý Viện Viện vội mắng cô: "Như một cô vợ nhỏ vậy, cậu có chuyện gì xảy ra vậy, không phải nói chỉ thích Phong Thản Chi thôi à, bây giờ chuẩn bị lật mặt rồi hả?"
Tề Chân mở to hai mắt, vội vàng nói: "Làm sao có thể cơ chứ!"
Phong Thản Chi cố gắng như vậy, Phong Thản Chi tốt nhất thế giới, cô phải cùng Thản Chi đi trên con đường thành công!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lý Viện Viện lẩm bẩm nói: "Nhưng mà, lúc cậu nói muốn chụp chung, tớ thật sự bị cậu dọa cho sợ hết hồn. Tuy nói là thần tượng của tớ cũng không sai, nhưng Dụ Cảnh Hàng thật ra nhìn qua không phải rất dễ tiếp cận, cũng không phải lạnh lùng... Chính là từ mang một loại khí chất, tớ cũng do dự nửa ngày không dám trả lời."
Mê Truyện Dịch
Tề Chân lại gật đầu một cái, nghiêm túc nói: "Anh ấy thật ra rất người ấm áp."
Lý Viện Viện nghe thế trên đầu không khỏi âm thầm đổ mồ hôi: "Thì... cũng được."
Giống như lời đồn ở bên ngoài, có lễ có tiết, nhưng khá là nhạt nhẽo.
Ít nhất thì lúc chụp chung là như vậy, đối với Lý Viện Viện không kìm hãm được rắm cầu vồng*, Dụ Cảnh Hàng chẳng qua là mỉm cười nói cảm ơn.
*Rắm cầu vồng: idol làm gì cũng tốt, kể cả đánh rắm cũng thành cầu vồng.
Nhưng cũng sẽ không làm người khác cảm thấy bị xúc phạm, vô cùng thân sĩ, nhưng cũng sẽ không cho một loại cảm giác anh ta rất gần gũi.Nhưng là đối với người mê điện ảnh mà nói, đa phần Dụ Cảnh Hàng ở trên tivi sẽ luôn làm người ta mê đắm chìm.
Debut mười mấy năm qua, anh đã đổi qua quá nhiều nhân vật kinh điển.
Tội phạm điên cuồng xảo trá phiền phức, ông lão bình thường chất phác, hiệp khách quần áo trắng đạo tiên phong, anh cũng diễn qua đế vương thiên hạ, cũng đã từng là nam thần nhạc sĩ của các cô khi bé vừa đẹp trai vừa quyến rũ.
Nhưng bản thân Dụ Cảnh Hàng, hoàn toàn rời khỏi những nhân vật kia, đầu óc nhìn xa trông rộng của người trưởng thành làm cho anh lắng đọng lại, trở nên chững chạc hiền lành.
Nói tóm lại, nhìn qua thật ra thì có chút cảm tình lãnh đạm, rất nội tâm.
Nhưng Lý Viện Viện vẫn rất thích anh!
Bất kể thần tượng rốt cuộc là dạng gì, cái cô ấy thích vốn chính là bản thân của người này, mà không phải là những thứ ngổn ngang kia của anh ấy.
Đó là sự sùng bái và ngưỡng mộ trẻ con đối với thần tượng, mặc dù Lý Viện Viện nói miệng ngoài cũng kháng cự, nhưng thực chất trong tim cô ấy vẫn luôn thật hy vọng Dụ Cảnh Hàng có thể tìm được người mà anh ấy yêu cũng như cùng chung sống cả đời.
Lúc nào tìm thấy chị dâu là được rồi, không biết con của Dụ ảnh đế sau này như thế nào, có thể giống như bố của mình không, có đôi mắt đẹp thâm thúy như vậy không.
Lý Viện Viện như cũ rất cảm ơn cô: "Hơn nữa tớ vốn chưa từng nghĩ muốn chụp chung, có thể ký tên đã rất thỏa mãn, hi hi tấm hình chụp chung tớ muốn in ra nhìn cả đời!"