Ẩn Hôn Với Ảnh Đế

Chương 284:



Vào một ngày nghỉ tuyết rơi, anh sẽ ở nhà đọc sách với vợ yêu, sưởi ấm, hoặc xem phim ở rạp chiếu phim gia đình, làm bỏng ngô cho cô, dạy cô cách làm hotdog ngô.

Những thời gian nhỏ lẻ khác, anh phải đi tham gia hoạt động ở nhiều quốc gia, có vẻ là bộ phim anh mới nhận dự tính sẽ khởi quay trong mùa đông vào ngày mai.

Tề Chân cũng không hứng thú lắm với chuyện này.

Hơi khó để cô có thể thích nghi với cuộc sống mới nhưng cũng may Dụ Cảnh Hàng luôn luôn ở bên cô, khiến cô không cảm thấy cô đơn.

Có đôi khi vào đêm khuya, anh sẽ làm đồ ăn nhẹ, bày biện nướng thịt, xâu chuỗi các loại đồ ăn ngon chờ cô ở sân trong.

Lần trước Tề Chân ở với anh, người đàn ông này đang bơi trong bể bơi nước nóng.

Vào mùa đông dài, anh đã yêu cầu người hầu rửa sạch và đổ nước vào bể, bắt đầu dạy cô gái nhỏ bơi.

Lúc này đã hơi muộn, mặt trời lặn ở phía chân trời, trong bể bơi lăn tăn những cơn sóng vàng.

Tề Chân thay áo tắm xong rồi đi ra, rùng mình vì lạnh.

Áo tắm một bên vai, bả vai cô mượt mà trắng nõn, lộ ra vòng eo mềm mại, đôi chân thon dài thẳng tắp ôm lấy phao bơi màu vàng da.

Còn vô cùng cẩn thận che khuất đi các bộ phận quan trọng.

Dụ Cảnh Hàng đã bơi một vòng, tháo mắt kính xuống lộ ra đôi mắt bình tĩnh, nhẹ nhàng nói với cô: "Thả phao ra, nhảy xuống." Đường cong cơ bắp tinh xảo, những giọt nước lăn dài qua cơ bụng rắn chắc.

Cảnh đẹp nhất của đàn ông bị che đậy, chỉ có thể nhìn chút hình dáng.

Cô rất hiểu đó là thứ gì.

Cô đỏ mặt nhắm nghiền mắt, tóc ngốc ngốc nghếch lên.

Tề Chân rất lạnh, bùm một cái nhảy xuống, sau khi được Dụ Cảnh Hàng ôm lấy lại đá anh vài cái.

Dụ Cảnh Hàng giữ chặt cánh tay của cô, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm lấy phần bụng mềm mại của cô, ở bên tai cô nói: "Không cần sợ, duỗi người ra đi, dùng cả tay và chân, không chỉ vẫy tay là được."

Lúc Dụ Cảnh Hàng dạy cô, giọng điệu hơi nghiêm khắc và bằng phẳng, động tác trên tay lại rất nhẹ.

Rào rào rào rào, hất nước lên đầy mặt anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau nhiều lần vật lộn hấp hối, anh chỉ nhìn cô, không nói gì.

Tề Chân hơi uất ức, cảm thấy anh quá lạnh lùng, ôm vòng eo gầy của anh làm nũng.

Bàn tay đeo nhẫn cưới của người đàn ông xoa xoa cái bụng nhỏ mềm nhũn trắng nõn.

Tề Chân rất nghe lời để cho anh xoa xoa, ngẩng đầu yêu thương ngưỡng mộ nhìn anh.

Dụ Cảnh Hàng cúi đầu, khen ngợi nói: "Bé ngoan."

Cô cắn môi, hơi xấu hổ: "Chỉ có chồng mới được sờ."

Họ hôn nhau ở trong bể bơi, nước thật ấm áp, dán lên da thịt rắn chắc của anh.

Tề Chân cuối cùng vẫn là không học được.

...

Bạn của cô, Andrea là fan hâm mộ của Dụ Cảnh Hàng, lúc đầu họ là hoàn toàn không quen nhau, nhưng một ngày nọ, lúc ở trong một lớp nghiên cứu sáng tác.

Chủ đề diễn thuyết của Andrea là về phim tội phạm.

Trong đó giới thiệu đến ( Cùng đồ ) của Dụ Cảnh Hàng.

Lúc kết luận Andrea nói: "Chắc chắn đây là cách diễn giải thú vị nhất mà tôi từng thấy, anh ấy là người đã khai sáng và thúc đẩy tôi lựa chọn học tâm lý học chuyên nghiệp."

Cô thẳng thắn nói: "Không có anh ấy, tôi sẽ không si mê nghiên cứu các loại tính cách như vậy từ khi trung học đến giờ."

Sau khi kết thúc khóa học, Tề Chân xấu hổ chủ động nói với cô ấy: "Tớ cảm thấy bài diễn thuyết của cậu rất tuyệt."

Họ lại thảo luận về Dụ Cảnh Hàng.

Andrea không nhịn được nói: "Tớ rất ngưỡng mộ anh ấy, anh ấy là một trong những ngôi sao điện ảnh tài năng nhất mà tớ từng thấy."

Thế là các cô trở thành bạn tốt của nhau.

Mê Truyện Dịch

Andrea có quan điểm hơi mù quáng đối với người châu Á, nhưng cô nói Tề Chân xem nhiều vài lần nữa và khá dễ nhận ra.

Các cô mua ít bia rồi ngồi ở trước TV ở ký túc xá của Andrea, chuẩn bị xem lễ trao giải C.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com