Ẩn Hôn Với Ảnh Đế

Chương 283:



Nhóm thư ký mỗi ngày đều vào vào ra ra, thỉnh thoảng có thể thấy được phu nhân nhỏ đang cầm cuốn từ vựng.

Cô một bên lật sách, ông chủ một bên lật báo cáo.

Tề Chân: "agnosticism... ừm..."

Tề Chân vội vàng nói: "Anh không phải nhắc em đâu!"

Tề Chân: "... ừm, chẩn đoán... à "

Dụ Cảnh Hàng không biết làm sao nói: "Thuyết bất khả tri."

Cô nhìn sách, ồ một tiếng, sau đó dùng bút huỳnh quang vẽ ở bên.

Ngoan ngoãn chạy đến ghế ngồi bên kia một lát rồi lại tiếp tục trở về đọc sách.

Đến khi cô thuộc được một trăm từ, cũng không mắc lỗi gì.

Người đàn ông hít đất theo như ước định trước.

Cơ lưng của anh rắn chắc, thân thể cường tráng săn chắc, hít một trăm cái cũng được.

Tề Chân chống má hỏi anh: "Em có thể ngồi ở trên người anh không?"

Cô thở dài một tiếng: "Ừ ừ, nhưng chồng em đã chừng này tuổi rồi..."

Dụ Cảnh Hàng mỉm cười, bình thản nói: "Lên đi."

Cô ngoan ngoãn trèo lên, ngồi xếp bằng nhìn anh, giống như một con mèo sữa cái nhỏ vậy.

Tề Chân rất nhẹ lên cõng cô hít đất cũng không khó.

Các lơ bắp sau lưng người đàn ông phập phồng lên xuống, nội tiết tố nhẹ nhàng kích thích ham muốn tình dục.

Mê Truyện Dịch

Tề Chân lại bắt đầu nhẩm từ vựng. "delirium... Á, ưm..."

Dụ Cảnh Hàng chế nhạo, trêu cô nói: "Trạng thái hiện tại của em."

Tề Chân bỗng nhiên nhớ ra, cắn anh một cái.

Người đàn ông vững vàng nắm lấy chân cô, dạy dỗ nói: "Đừng nhúc nhích."

Cô gái nhỏ trèo dưới, nằm ở bên dưới cho anh tập hít đất, ôm lấy cổ của chồng, từ từ chớp mắt nói: "Vẫn còn hai mươi cái."

Dụ Cảnh Hàng không nhịn được phì cười.

Bởi vì là quan hệ thân mật về cả tinh thần và thể xác nên không ai cảm thấy có gì lạ cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hít đất cái cuối cùng, Tề Chân chủ động hôn anh.

...

Tề Chân cũng chỉ đi thi hai lần,lúc đi thi lần thứ hai, cô cực kì nghiêm túc nói với chồng: "Lại thi không tốt nữa thì em không đi đâu."

Cuối cùng kết quả cũng không tệ, những lúc bị trêu chọc mỉa mai cũng trôi qua, cuộc trao đổi diễn ra thuận lợi.

Nói là trao đổi nhưng thật ra chỉ là đi trường học khác để lấy chứng chỉ.

Dụ Cảnh Hàng cho rằng đã đi thì rõ ràng chuyển trường cũng được, nhưng lại bị Tề Chân từ chối.

Trong lòng cô gái trẻ nghĩ rằng mình chính là học sinh của đại học S.

Làm sao có thể nói chuyển là chuyển được.

Trước khi đi, Tề Chân chào tạm biệt Lí Viện Viện và Kinh Tử.

Lí Viện Viện khóc như mưa, cứ ôm cô mãi không buông tay: "Chân Bảo của chị Viện, em đi rồi chị phải làm sao đây, không nỡ rời xa cậu đâu."

Kinh Tử cũng không nỡ nhưng chỉ ôm cô, bảo cô phải chăm sóc bản thân thật tốt.

Hoàng Văn Tĩnh không được mời đến nhưng nhờ Lí Viện Viện đưa món quà tự làm cho cô.

Lí Viện Viện rất ghét bỏ, đưa cái túi hồng nhạt cho cô nói: "Đừng có dùng đấy, cô ta đáng sợ lắm."

Tề Chân nói: "Làm gì nghiêm trọng như vậy đâu."

Nhưng mà lúc cô về nhà, nghiêm túc mở ra, phát hiện bên trong có một tờ giấy. "Chúc cậu hạnh phúc, cám ơn cậu."

...

Trường học chắc chắn không giỏi như trường cũ của Dụ Cảnh Hàng.

Anh cũng không có ý định để Tề Chân đến trường học như vậy, áp lực quá lớn, cô sẽ rất khó để thích ứng được.

Trong năm đầu tiên đi học phải trả hàng chục nghìn dollar cho việc ăn ở.

Bởi vì người trong nhà rất chiều nên cho Tề Chân đóng tiền học phí nhưng vẫn không ở lại ký túc xá.

Dụ Cảnh Hàng trên lý trí vẫn mong cô ở lại, có thể quen biết được nhiều bạn bè đến từ các vùng miền, các màu da khác nhau.

Thời đại học của anh cũng trải qua như vậy.

Nhưng anh lại không nỡ cho cô vợ nhỏ phải trải nghiệm và thích ứng với chuyện này vì cô rất xấu hổ, sức khỏe cũng không tốt, nhiệm vụ hàng đầu vẫn là phải đi học trước.

Hầu hết thời gian Dụ Cảnh Hàng đều học với cô, mỗi ngày đưa đón cô đi học, đưa cô đến nhiều nơi khác nhau để giải trí.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com