Giống như bị lộ chuyện gì, cô cúi đầu uống rượu cũng không nói chuyện nữa.
Mai Hạc Sênh nói bằng tiếng quốc ngữ không thành thạo lắm, đồng ý nói: "Tránh nổi bật một chút vẫn tốt hơn."
Dụ Cảnh Hàng truyền đến giọng của bà Dụ ở Kinh đô xa xôi nói. "Chân Bảo ra nước ngoài học một năm. Chồng con tuổi cũng lớn rồi, đừng bướng bỉnh, nó cũng không chịu nổi đâu, nha?"
Tề Chân đá anh một cái.
Bà Tề sờ sờ cháu gái như một đứa trẻ mập mạp, khuyên giải mãi.
Cuối cùng trực tiếp mắng cô đến nước mắt lưng tròng, vô cùng uất ức.
Chồng cô rất đau lòng, lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói: "Không ép em, không ép em, được không?"
Mấy vị bề trên nhìn Dụ Cảnh Hàng khiển trách. Cô sụt sịt mũi, không nói chuyện nữa.
Trở về đến nhà, Tề Chân luôn ở trong trạng thái ngẩn ngơ, được anh ôm hôn một lát rồi mới bắt đầu chậm rãi đáp lại nụ hôn của người đàn ông.
Cô được người đàn ông thuần thục ôm lên giường, làm một lần.
Lần này anh thật kiên nhẫn, cũng vô cùng dịu dàng.
Tề Chân cũng dần học được cách hưởng thụ cùng với anh.
Mê Truyện Dịch
Sau khi kết thúc, cô nằm ở trong lòng Dụ Cảnh Hàng, nhỏ giọng nói: "Thật sự thì em cũng khá là phiền nhưng em cũng rất sợ. Em không thích môi trường mới đâu."
Thân là vợ của Dụ Cảnh Hàng, ở phương diện nào đó cô rất khác với người đàn ông.
Dụ Cảnh Hàng dịu dàng vuốt ve làm da tinh tế của cô: "Em còn rất trẻ, nên học cách tiếp xúc nhiều với thế giới mới. Đừng luôn luôn kiên nhẫn và nhân nhượng với mọi chuyện, bọn anh đều không hy vọng em lớn lên đâu."
Tề Chân ừ một tiếng, sợi tóc hơi ẩm ướt mồ hôi, nhắm mắt tựa vào lồng n.g.ự.c rộng lớn của người đàn ông.
Dụ Cảnh Hàng cười nhẹ, nhắm mắt thở dài: "Đến khi em thực sự trưởng thành rồi thì sẽ không cần chồng em nữa."
Cô sẽ gặp được một người phù hợp hơn anh, sẽ có được tình yêu bao la nồng nhiệt đối với mình, sẽ hiểu được mọi sở thích của bản thân.
Có lẽ sẽ có một chàng trai trẻ tuổi, cùng cô điên, cùng cô ăn đồ ngọt, hôn nhau trên phố, không vui thì sẽ nhẹ nhàng vui vẻ cãi nhau ầm ĩ một trận.
Tình yêu của một người đàn ông trưởng thành thì mãi mãi không giống như vậy, thậm chí là đơn điệu tẻ nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tề Chân vội vàng ôm anh, lo lắng nói: "Em muốn mãi mãi ở với anh Hành thôi."
Dụ Cảnh Hàng lau nước mắt của cô, mỉm cười: "Ừm."
Cô sụt sịt mũi, tức giận nói: "Mà em cũng không muốn bị ép phải lựa chọn, em rất sợ."
Dụ Cảnh Hàng lại nói: "Anh đi cùng em."
Tề Chân cuối cùng vẫn lựa chọn đi ra nước ngoài học trao đổi.
Thật ra những hạng mục như vậy ở đại học S không ít, học sinh đi nước ngoài trao đổi cũng rất nhiều, nhưng mà thành tích của Tề Chân thường thì rất bình thường, chắc chắn là không tới lượt cô.
Cô sẽ không chiếm chỗ của người khác.
Dụ Cảnh Hàng vì cô mà liên hệ với một trường học ở Pháp, nhưng mà cần một ít thành tích khác.
Vì thế, Tề Chân liền xin nghỉ với trường học, bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị kiểm tra ngoại ngữ.
Đối với cô mà nói cũng không khó lắm.
Nhờ bà Lạc từ nhỏ đã ép cô học rất nhiều nên từ khi còn rất nhỏ thì Tề Chân đã có giáo viên nước ngoài dạy rồi.
Bởi vì bà nội Tề không ủng hộ nên chi phí đều là bản thân bà Lạc trả.
Đến sau này, bà Tề rất tức giận.
Muốn cho Chân Bảo đi học gì thì cũng phải tốt nhất!
Không ngờ được là đã bị con dâu ném trong cống như vậy.
Hơn nữa có Dụ Cảnh Hàng ở bên, anh đã báo cho cô tất cả các kỳ thi còn lại trong năm nay.
Anh ấy thậm chí còn lập cho cô một cái bảng để điền điểm muốn đạt được trong mỗi bài kiểm tra. Tề Chân: "..."
Tuyệt vọng vì bài kiểm tra đầy ắp.
Cô gái nhỏ bắt đầu nghiêm túc học tập, vừa nhẩm chữ vừa cắn bút.
Bởi vì cô không đi học nên lúc Dụ Cảnh Hàng đến công ty liền tiện thể đưa vợ đến Thịnh Quang.