Ẩn Hôn Với Ảnh Đế

Chương 281:



Hơn nữa cô thật sự sợ bà và mẹ lại gặp nhau.

Nhưng mà mấy vị bề trên đều nói không cần làm phiền cô gái nhỏ.

Họ quyết định là được rồi, đến lúc đó chỉ cần ôm Chân Bảo qua là được.

Bao gồm chồng của cô, luôn là kiểu cha mẹ Trung Quốc, ngoan ngoãn nghe lời là được.

Tề Chân bây giờ đã quen đeo khẩu trang ở trong trường học, mà lại người đeo khẩu trang vào mùa đông cũng không ít nên cô trông cũng không đáng ngạc nhiên lắm.

Nhưng có nhiều người bình thường hơn.

Ngoại trừ thỉnh thoảng bị quấy rầy một chút, hầu hết các bạn học đều rất thân thiện.

Buổi chiều Dụ Cảnh Hàng đưa cô đi Vinh Bảo Hiên, lúc này các vị bề trên vẫn chưa đến.

Tề Chân lật lật một cấp kịch bản của Dụ Cảnh Hàng, mỗi cái đều khác nhau, nhưng đều là do các đạo diễn nổi tiếng sản xuất.

Nhân tiện lại ăn thức ăn ngon nha.

Bỗng thấy một vài cảnh nam nữ chính tình cảm với nhau, tức giận đến mức quăng kịch bản sang một bên.

Dụ Cảnh Hàng thấy cô như vậy vừa cảm thấy không biết nói gì vừa buồn cười, ôm cô ở trên đùi dỗ dành một lát.

Chân Bảo gọi một vài món ngọt tráng miệng, đôi mắt mở to mỗi loại đều ăn một miếng.

Cô nàng phồng má, lắc chân nói: "Ô vẫn chưa đủ ngọt nha."

Dụ Cảnh Hàng nhíu mày, chống trán nói cô: "Lãng phí, không ngoan..."

Quan tâm lải nhải, cực kì không giống hình mẫu nam thần lạnh lùng gì cả.

Tề Chân ăn xong trong miệng, cúi đầu cẩn thận chọn loại mình thích nhất rồi đút cho anh ăn một miếng.

Khiến cho ông chồng cô chẳng biết làm gì được.

Tắm rửa xong, cô mặc áo sơmi của chồng vào phòng ngủ VIP ngủ một lát.

Dụ Cảnh Hàng khẽ hôn nhẹ lên trán cô, thử thử nhiệt độ.

Đến khi cô tỉnh lại thì đã nghe thấy mùi thức ăn.

Tề Chân dụi mắt, áo sơ mi nửa che nửa hở, ấn xuống cái nút, cánh cửa nặng nề mở ra. Cô ngơ ngác nhìn thấy các bậc trên nhìn cô một cách nghiêm khắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô lại lặng lẽ bước vào trong, ngoan ngoãn mặc lại quần áo.

Bà nội Tề là người đầu tiên nổi cáu, tức giận đến bốc khói: "Cái gì vậy chứ? Chỉ biết ngủ, chiều cho cháu không biết gì hết rồi!"

Lạc Lâm Trân ngồi ở đối diện, gảy gảy móng tay đỏ sậm tinh xảo, hiền lành cười ha ha: "Ngủ một lát thì có làm sao đâu? Bà lúc nào cũng vậy, sao không đi Thái Bình Dương làm cảnh sát luôn?"

Bà Tề quay đầu nhàn nhạt nhìn cô, nói: “Cô đúng là tiến bộ rồi."

Mê Truyện Dịch

Lạc Lâm Trân vẫn nhẹ nhàng mỉm cười: "Gừng càng già càng cay, có thể nhìn thấy được sự tiến bộ của con luôn."

Bà Tề cũng ha ha nói: “Cũng không bằng cô đi uống nước giếng mấy nhà ga, đồ ăn của mấy lão già như tôi ăn mà cũng không sợ đau răng."

Dụ Cảnh Hàng ho khan một tiếng.

Tề Chân sắc mặt hơi tái nhợt, hai người trong một lát đều không nói gì nữa.

Vợ chồng Mai Hạc Sênh cũng không biết nói gì: "..."

Lạc Lâm Trân đến, Tề Triệu Viễn sẽ không đến.

Đây đã là quy luật giữa hai người họ.

Cho nên mười năm sau khi ly hôn nhưng lại liếc mắt một vẫn chưa từng gặp lại.

Một bữa cơm lại được ăn ngon.

Tề Chân chính là cục cưng nhỏ nhất trong cả nhà nên luôn được mọi người nhìn với ánh mắt trìu mến và thương cảm.

Các trưởng bối thấy cưng chiều thế nào cũng không đủ.

Thức ăn trong bát của cô đều thành ngọn núi rồi, cầm cái bát nhỏ ăn rất vui vẻ nhưng thật ra trong bụng đã không thể ăn được nhiều thế nữa.

Chồng cô phải ăn cho cô một ít, dỗ cô uống chút canh.

Về vấn đề học hành của Tề Chân.

Dụ Cảnh Hàng nói: "Anh tôn trọng mọi ý kiến của em."

Đá bóng cao su một vòng, ai cũng chẳng muốn làm kẻ xấu trong mắt Chân Bảo.

Bà cụ chịu không nổi, đưa ra quyết định: "Chuyển đến trường khác! Chọn một trong hai."

Tề Chân mềm yếu giãy dụa: "Không nghiêm trọng như vậy đâu bà."

Lạc Lâm Trân hiếm khi tỏ vẻ đồng ý, nhếch khóe môi: "Sao con lại ngây thơ như vậy chứ. Hôm nay không phải có người sờ tóc của con sao? Sau này thì sao?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com