Âm Vân Thiên

Chương 6



Đường Đức Hải lén ngẩng lên, chỉ thấy vẻ mặt Lý Cảnh Hành mệt mỏi, không giống nổi giận.

 

Ba năm trước, Thánh Thượng thất sách, lần đầu tiên ông thấy vị cửu ngũ chí tôn xưa nay giấu kỹ cảm xúc trở nên bối rối đến vậy, như một đứa trẻ lạc đường, ngồi bệt trong đại lao, ôm x/á/c Lâu đại nhân, luôn miệng gọi tên nàng.

 

Người luôn theo sau thiếu niên đế vương như cái bóng, Lâu đại nhân, đã ch/ế/t, không còn ai đáp lại một tiếng “A Tinh” của hắn nữa.

 

Đường Đức Hải đứng ngoài nhà lao suốt đêm, nhìn ánh nến dần tàn lụi, đến khi tắt hẳn.

 

Trời đã sáng, nhưng thế giới của hoàng thượng từ đó rơi vào đêm dài vô tận.

 

Tiếng sột soạt vang lên phía sau, hắn quay đầu lại, thấy hoàng thượng đang cẩn thận dùng long bào bọc th/i th/ể Lâu đại nhân.

 

“Đường Đức Hải, vị đạo sĩ ở Vũ Di Sơn mà ngươi từng nói có thể mượn x/á/c hoàn hồn, mau đưa y vào kinh, không được để ai biết.”

 

Đường Đức Hải cúi đầu, kính cẩn đáp:

 

“Dạ.”

 

Lâu đại nhân nằm trong lòng hoàng thượng, tay buông xuôi, đầu ngón tay trắng bệch lạnh lẽo, không còn hề có huyết sắc.

 

Hắn nhớ lại, rất nhiều năm trước, cũng chính bàn tay này đã kéo hắn từ điện Diêm Vương trở về.

 

Khi ấy, Đường Đức Hải vẫn chưa phải là đại thái giám bên cạnh hoàng thượng, càng không phải là người chấp bút của Ty Lễ Giám.

 

Hắn chỉ là một hoạn quan nhỏ loay hoay làm trâu ngựa cho các chủ tử trong cung để kiếm miếng cơm ăn, vì làm vỡ một cái chén lưu ly mà bị phạt quỳ trong tuyết.

 

Hắn quá ti tiện, đến mức mọi người đều quên mất có một hoạn quan nhỏ đang sắp ch/ế/t cóng.

 

Chỉ có Lâu thế tử đi ngang qua, đích thân cõng hắn đưa đến Thái Y Viện.

 

Với thân phận như Đường Đức Hải thì không xứng được vào Thái Y Viện, mà thái y cũng không chữa bệnh cho hắn, nhưng Lâu thế tử lại canh bên giường ba ngày liền.

 

- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -

May mà Lâu thế tử kịp thời đưa hắn đến thái y, bằng không, hắn làm gì còn mạng sống đến hôm nay, càng đừng nói là thành thái giám chấp bút của Ty Lễ Giám.

 

Lâu thế tử là người rất, rất tốt, nàng sẽ dừng bước vì một kẻ thấp hèn như hắn, cũng từng cúi xuống vuốt đầu ăn mày trên phố mà mỉm cười.

 

Người trong thượng kinh vốn kính trọng và yêu mến Lâu thế tử, đến cả chính địch cũng không thể chê trách nhân phẩm của nàng.

 

Nhưng từ khi Lâu thế tử biến thành Lâu nhị cô nương, mọi thứ đều thay đổi.

 

Như thể chỉ vì từ nam biến thành nữ, nàng liền trở thành một kẻ tội ác tày trời, cả công đức năm xưa cũng tan thành mây khói.

 

Đường Đức Hải không hiểu vì sao.

 

Nhưng hắn biết, Lâu thế tử không đáng ch/ế/t, mà là những kẻ tham lam vô độ kia.

 

May thay, có người đang đợi, sẽ đến lấy mạng bọn họ.

 

Gió lớn thổi bay lá rụng trên mặt đất, giọng nói u ám của hoàng thượng bỗng vang lên:

 

“Có người đã đến đây.”

 

Đường Đức Hải ngẩng đầu, thấy hoàng thượng sắc mặt u tối, đang nhìn chằm chằm vào lớp đất mới trên mộ:

 

“Đường Đức Hải, sai người đ/à/o m/ộ lên.”

 

Thân thể chờ hồn về đã chuẩn bị xong, rất giống nàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lý Cảnh Hành cũng đã nghĩ kỹ phải xin lỗi nàng thế nào, dẫu có phải mất m/ạ/ng, hắn cũng chấp nhận.

 

Mọi thứ đã chuẩn bị thỏa đáng, duy chỉ có bộ thi cốt quan trọng nhất – lại không cánh mà bay.

 

Lý Cảnh Hành nhìn cỗ quan tài trống rỗng, mắt đỏ ngầu, từ kẽ răng gằn ra từng chữ:

 

“Tìm cho trẫm kẻ to gan này, trẫm phải tự tay l/ộ/t d/a hắn!”

 

13.

 

Th/i th/ể ta biến mất, Lý Cảnh Hành giận dữ, lệnh Cẩm y vệ cùng Thập nhị vệ thân quân tra xét khắp nơi, Đại Lý Tự và Hình Bộ cũng hiệp trợ tra án.

 

Mà kẻ đầu sỏ, vẫn an nhàn uống trà trên du thuyền giữa hồ, chẳng đoái hoài đến cô nương đang khóc như mưa trước mặt.

 

“Đại nhân, xin ngài tha cho ta! Ta không gả cho ngài nữa! Ta không gả nữa!!”

 

Lâu Ngọc Như khóc lóc quỳ rạp dưới đất, dập đầu đến vang cả tiếng.

 

M/á/u tươi từ trán nàng nhỏ xuống, tạo thành một vệt đỏ thẫm như vết sẹo.

 

Thê thảm kinh người.

 

Lục Chấp cong mắt cười, ra vẻ vô hại:

 

“Chỉ mời Thất cô nương đến đây ngồi chơi thôi, sao Thất cô nương phải sợ hãi thế?”

 

Mặt Lâu Ngọc Như còn sưng đỏ, toàn thân run rẩy, kinh hoảng nhìn Lục Chấp, không dám nói lời nào.

 

Hôm nay nàng ta vốn theo bạn tốt ra ngoài chơi, nửa đường lại bị b/ắ/t c/ó/c.

 

Nàng ta bị trói mang lên thuyền, một mụ già lực lưỡng chẳng nói chẳng rằng liền bắt đầu tát vào miệng nàng.

 

Đánh đến mặt mũi bầm dập, gãy cả một chiếc răng.

 

Lục Chấp vẫn nhàn nhã ngắm cảnh, không liếc nàng ta lấy một cái.

 

Lâu Ngọc Như cuộn tròn trong góc, đến tận khuya, khi Lục Chấp uống xong trà, ngắm xong cảnh, rời khỏi thuyền, nàng ta mới bò lết mà trốn ra ngoài.

 

Hôm sau, liền có tin đồn rằng Lâu thất cô nương bị người b/ắ/t c/ó/c, trong sạch chẳng còn.

 

Sự trong sạch của Lâu Ngọc Như có còn hay không, ta và Lục Chấp rõ hơn ai hết.

 

Nhưng ta là người ch/ế/t, không thể nói, càng không thể biện giải vì nàng ta.

 

Còn Lục Chấp tất nhiên càng không.

 

Lâu Ngọc Như nói mình vẫn còn trong sạch, còn nói chính Lục Chấp b/ắ/t c/ó/c nàng ta.

 

Nhưng ai tin?

 

Tất cả đều cho rằng nàng ta mất sạch danh tiết, giờ còn muốn đổ vạ để trèo cao bám lấy Thủ phụ.

 

Vài hôm sau, lại có tin Lâu Ngọc Như treo cổ t/ự v/ẫ/n trong phòng.

 

Ta nhìn Lục Chấp đang cúi mắt tùy ý nghịch bàn cờ, bỗng thấy rùng mình.

 

Văn nhân gi/ế/t người, quả nhiên không thấy m/á/u.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com