Âm Vân Thiên

Chương 7



14.

 

Nhưng ta vẫn chẳng thể hiểu được rốt cuộc Lục Chấp muốn làm gì.

 

Nếu hắn có tình với ta mà mới đến cầu thân, vậy khi Lý Cảnh Hành bảo hắn chọn người khác làm vợ, hắn cũng chẳng có phản ứng gì lớn.

 

Nhưng giữa Lục Chấp và Lâu Ngọc Như không oán không thù, cớ gì phải g.i.ế.c nàng ta?

 

Ta khẽ thở dài một tiếng, chán chường phiêu đãng giữa không trung, ngẩn ngơ nhìn bàn tay dần trở nên trong suốt của mình.

 

Năng lượng của ta ngày một yếu đi, tựa như chỉ trong chớp mắt sẽ tan biến mất.

 

Nếu lúc này bị bắt về địa phủ, Diêm Vương gia có đánh ta vào mười tám tầng địa ngục không nhỉ?

 

Đang phiền muộn chưa biết nên biện bạch ra sao, trong viện đột nhiên có người nhảy vào.

 

"Chủ quân, mật tín trong cung."

 

Ta giật nảy mình, lập tức hoàn hồn, lao vút đến bên cạnh Lục Chấp, rướn cổ nhìn bức thư.

 

Lục Chấp ung dung mở thư, người gửi chẳng nói gì nhiều, lời lẽ ngắn gọn, rõ ràng:

 

"Bệ hạ đã nghi trong cung, khẩn xin tiên sinh tương trợ!"

 

Nhìn hàng chữ trâm hoa nhỏ nhắn thanh tú, ta chậm rãi chau mày.

 

Nét chữ kia đúng là của Lâu Ngọc Thanh không sai, nhưng đào lấy hà/i c/ố/t của ta rõ ràng là Lục Chấp.

 

Lý Cảnh Hành sao lại tra đến chỗ nàng ta?

 

Ta trông thấy Lục Chấp châm lửa , đốt bức thư thành tro tàn.

 

Ánh lửa nhảy nhót trong đôi mắt hắn, khiến đôi đồng tử đen nhanh ấy càng thêm quỷ dị.

 

Ám vệ hỏi:

 

"Chủ quân có muốn hồi âm không?"

 

Lục Chấp dập tắt cây hỏa chiết, chậm rãi lắc đầu:

 

"Không cần, truyền lệnh cho Đường Đức Hải và Thần Toán Tử chuẩn bị."

 

Đường Đức Hải là chấp bút của Ty Lễ Giám.

 

Giờ khắc này, ta chỉ cảm thấy Lục Chấp đã đi/ê/n rồi.

 

Ta biết Đường Đức Hải không phải kẻ gian tà, nhưng trong mắt thiên hạ, Ty Lễ Giám quyền lực quá lớn, hành sự tùy ý, chính là bè lũ gian thần.

 

Lục Chấp lại là học trò được đại nho Thẩm các lão yêu quý nhất.

 

Thẩm các lão được các học tử trong thiên hạ tôn xưng một tiếng lão sư, học trò của ông dạy ra đều chính trực như ông vậy.

 

Lục Chấp có thể ngồi vào vị trí Thủ phụ, cũng bởi  xưa nay hắn không mưu cầu tư lợi, giữ mình trung lập trong triều, không hề dính líu đến bất kỳ phe phái nào.

 

Từng có kẻ muốn hối lộ hắn, đem vàng giấu dưới chậu hoa đưa vào Lục phủ.

 

Người hầu không bẩm báo đã tự tiện nhận lấy. Lục Chấp phát hiện thì lập tức cởi bỏ quan bào, quỳ gối tiến vào điện Kim Loan, tự xin từ quan.

 

Lý Cảnh Hành tất nhiên không chịu để hắn đi, xử lý viên quan hối lộ kia xong, Lục Chấp vẫn nhất quyết chịu hai mươi trượng theo luật.

 

Lúc ấy ta từng nghĩ, người này chính trực đến mức khùng đi/ê/n.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Theo lẽ xưa, Lục Chấp tuyệt đối không dính líu đến Ty Lễ Giám.

 

Nếu để người khác biết, nhất định sẽ bị tiếng xấu cả đời.

 

Lục Chấp, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

 

*

 

Khi đêm xuống, Lục Chấp lại mở cửa mật thất.

 

Như thường lệ, hắn đốt mấy nén hương, ngồi dưới bức họa của ta, rồi tùy tiện lật xem một quyển tạp thư.

 

Khác lạ là lần này, hắn rõ ràng thất thần, đầu ngón tay kẹp lấy một trang giấy, hồi lâu không hề cử động.

 

Ta bay quanh hắn, lải nhải nói:

 

"Lục Chấp à Lục Chấp, rốt cuộc ngươi toan tính điều gì?"

 

"Cả ngày mưu này kế nọ, chẳng thấy mệt à, kiếp trước ngươi là củ sen sao, tâm nhãn còn nhiều hơn cả tóc của ta."

 

"Rốt cuộc ngươi thích ai? Lâu Ngọc Như ngươi không muốn cưới, lại đi tính kế cả Lâu Ngọc Thanh."

 

Nói đến đây, trong đầu ta chợt lóe lên một ý niệm, lập tức quay phắt lại nhìn hắn:

 

"Chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản?"

 

Nam tử dựa vào tường đã thiếp đi, chỉ là đầu mày vẫn nhíu chặt, môi mím thành đường thẳng, có vẻ ngủ chẳng yên ổn.

 

"Đang nằm mơ à?"

 

Ta lẩm bẩm, lơ lửng đến trước mặt hắn, vô thức vươn tay, đầu ngón tay chỉ cách mi tâm của hắn một tấc.

 

Đột nhiên, một lực hút mãnh liệt kéo tới.

 

Sau một trận choáng váng, ta mở mắt, lại phát hiện mình đang đứng ở một nơi xa lạ.

 

"Chủ quân! Thượng Kinh cách Giang Nam ngàn dặm! Không kịp nữa rồi!"

 

Một thanh niên áo trắng từ trong viện lao ra, không hề để tâm đến tùy tùng đang đuổi theo phía sau.

 

Con ngựa buộc ngoài viện như cảm nhận được bầu không khí bất thường, bồn chồn giậm vó qua lại.

 

"Chủ quân! Chưa bàn đến việc có thể cứu Lâu đại nhân hay không, người cũng đang trọng thương, chỉ e không chịu được đến Thượng Kinh!"

 

Hắn vẫn không ngừng lại, phi thân lên ngựa, nhưng động tác có phần chậm chạp.

 

"Thượng Kinh hổ sói rình rập, nàng cô độc không ai giúp đỡ, nếu ta không về, nàng biết phải làm thế nào?"

 

Trong tiếng mưa xối xả, giọng nói khàn khàn của nam tử dường như cũng đẫm nước, mang theo hơi lạnh lan tràn.

 

Ta sững người, cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt của hắn.

 

Mọi người còn định can ngăn, Lục Chấp đã nắm chặt cương ngựa, sắc mặt trầm túc, nghiêm giọng nói:

 

"Hôm nay ai dám cản ta, g/i/ế/t không tha!"

 

Hắn vung roi, ngựa hí vang một tiếng, chở hắn lao vào màn mưa.

 

Trước khi ta gặp nạn, Lục Chấp phụng mệnh đi tuần muối ở Giang Nam, giữa đường gặp thích khách, suýt mất m/ạ/ng.

- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -

 

Từ Giang Nam tới Thượng Kinh nhanh nhất cũng mất năm ngày, huống chi hắn còn bị thương.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com