Lý Cảnh Hành rũ mắt, ta không rõ vẻ mặt hắn lúc ấy, chỉ nghe hắn thì thầm, rất khẽ:
“Ngươi… đợi thêm một chút… thêm chút nữa thôi…”
10.
Hắn bảo ta chờ, ta liền chờ.
Đêm cuồng phong bạo vũ năm ấy, dù đã rơi vào bước đường cùng, Lâu Trích Tinh vẫn tin tưởng tiểu thế tử của mình.
Năm xưa trên đường chạy nạn, ta trúng loạn tiễn, trọng thương hôn mê, sinh mạng chỉ như chỉ mành treo chuông.
Lý Cảnh Hành cõng ta lội bộ suốt năm ngày mới tìm được đại phu.
Đại phu nói ta không cứu được nữa, tiểu thế tử xưa nay kiêu ngạo cắn răng lau nước mắt, dù chân đã rớm máu, mỗi bước đi là một dấu m/á/u, dù bản thân cũng thương tích đầy mình.
Vẫn cõng ta hướng về kinh thành, sống lưng luôn thẳng như trúc nay đã bị gió tuyết ép cong.
“A Tinh, đừng nghe bọn họ nói, ngươi phải sống, chúng ta đều phải sống.”
Hắn từng bước từng bước tiến lên, giọng run rẩy, cuối cùng cũng bật ra nghẹn ngào:
“Ta đưa ngươi về nhà, A Tinh, chúng ta cùng về nhà.”
Dẫu ta đã không còn đường lui, vẫn muốn vì bao năm tình nghĩa ấy mà chờ thêm một chút.
Nhưng thứ chờ ta lại là một đạo thánh chỉ ban ch/ế/t, còn do chính phụ thân tốt của ta đến tuyên chỉ.
Phụ thân nói:
“Tinh nhi, chỉ còn bước cuối cùng, đại nghiệp của Lâu thị sẽ thành.”
Bước cuối cùng ấy, chính là xóa bỏ vết nhơ là ta.
Ta muốn hỏi tại sao, muốn hỏi vì sao phụ thân lại đối xử với ta như vậy, muốn hỏi ta có phải là con ruột của ông không.
Nhưng cuối cùng, chỉ có thể nghẹn ra một câu:
“Tính kế một mình con còn chưa đủ sao? Vì sao lại hại ch/ế/t cả mẫu thân!?”
Phụ thân hờ hững liếc nhìn ta, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, thần sắc lạnh lùng:
“Vì Lâu thị mà ch/ế/t, là vinh hạnh của bà ta, cũng là vinh hạnh của con.”
“Vinh… hạnh?”
Năm thứ mười tám bán mạng vì phụ thân và Lâu thị, ta đầy mình thương tích, mất sạch mọi thứ.
Gượng chống thân thể bệnh hoạn kiệt sức, đối mặt với tuyệt lộ trong ngục giam, lần đầu tiên ta ngẩng đầu nhìn thẳng ông ta, từng chữ như nhỏ m/á/u:
“Sinh ra trong Lâu thị, gọi loại người g.i.ế.c vợ hại con như ông là phụ thân, khiến ta buồn nôn.”
“Lâu thị ai ai cũng m.á.u lạnh vô tình, diệt vong chỉ là chuyện sớm muộn.”
“Thật nực cười, không có ta và Lâu thị, ngươi chẳng qua chỉ là con kiến trong hậu viện.”
Ông ta dường như chẳng buồn nói thêm, chỉ tùy tiện phất tay, như đang ban ân:
“Rót thuốc độc, tiễn thế tử đi gặp mẫu thân của nó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
11.
Có lẽ ta c.h.ế.t không nhắm mắt, lệ khí quá nặng, mỗi khi xúc động thì gió âm sẽ vần vũ xung quanh.
Người trong viện đều giơ tay áo che gió cát, miệng oán trách cơn gió quái lạ.
Lục thúc phụ đảo mắt một cái, miệng liền thốt ra:
“Khi nãy còn trời quang mây tạnh, Lục đại nhân vừa nói muốn cưới người ch/ế/t làm vợ, lập tức trời đổi sắc, e là điềm chẳng lành!”
“Nhưng ngày nhị cô nương g.i.ế.c thẳng vào thượng kinh, phò trợ bệ hạ đăng cơ, cũng là một ngày âm u như thế.”
Lý Cảnh Hành sững người, hiển nhiên đã sớm quên.
Không ngờ, cuối cùng người còn nhớ đến công lao ngày xưa của ta, lại chỉ có Lục Chấp.
Lý Cảnh Hành nhìn hắn chằm chằm, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, hồi lâu mới cất tiếng:
“Lục khanh đang muốn nhắc trẫm nhớ ngai vàng này được đến bằng cách nào sao?”
- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -
Lục Chấp vẫn đứng yên, điềm nhiên, không hề hoảng sợ:
“Thần không dám.”
Lý Cảnh Hành u ám nhìn hắn nhưng không nổi giận:
“Lâu thất cô nương và Lâu nhị cô nương đều không xứng với Lục khanh.”
“Nếu Lục khanh thật sự muốn thành gia, trẫm sẽ chọn ngày, sai Quý phi mời các quý nữ thế gia vào cung dự tiệc, đến lúc đó Lục khanh hãy chọn một người thuận mắt.”
Lý Cảnh Hành nói xong liền phất tay áo bỏ đi.
Chỉ còn lại Lục Chấp im lặng đứng đó, và đám người mặt mày u ám của Lâu gia.
Lần này, Lục Chấp đã hoàn toàn đắc tội với phụ thân ta.
Vốn tưởng là chuyện vui giữa hai phủ, nào ngờ hắn vừa tới cửa liền muốn cưới bài vị của ta – một người đã ch/ế/t.
Hoàng thượng còn để lại một câu, Lâu thất cô nương không xứng với hắn, nói như thể ai cưới Lâu Ngọc Như sau này chính là nhặt lại thứ Lục Chấp không cần.
Thế thì Lâu Ngọc Như còn lấy ai được nữa?
Nhìn khuôn mặt sa sầm của lục thúc và phụ thân, ta cười đến nghiêng ngả.
12.
Lý Cảnh Hành giẫm bệ người bước lên xe ngựa, màn xe bị cuồng phong hất tung, qua khe hở hắn nhìn thấy bầu trời xám xịt bên ngoài, sau đó khẽ cụp mắt.
“Đến bãi tha ma.”
Xe ngựa đổi hướng, chạy về vùng ngoại ô.
Bãi tha ma hẻo lánh, ngoài những nấm mồ rải rác, chỉ có bầy quạ và kền kền, tụ tập rỉa x/á/c, lá rụng và x/á/c thối hòa thành lớp bùn tanh hôi nhầy nhụa.
Lý Cảnh Hành lội từng bước vào trong, không hề để tâm long bào bị b.ắ.n bẩn.
“Đường Đức Hải, đạo sĩ kia vẫn chưa gọi được hồn nàng trở về sao?” Giọng hắn mỏi mệt.