“Lục khanh, Thất cô nương là muội muội ruột của Quý phi, trẫm cũng gặp nàng nhiều lần, dịu dàng xinh đẹp, rất xứng với khanh.”
Ta không hiểu vì sao Lý Cảnh Hành lại không chấp nhận việc Lục Chấp cưới ta.
Lục Chấp là người quá thanh liêm, bách tính đều kính trọng vị Thủ phủ hai tay sạch sẽ, chính trực liêm minh này.
Nếu hắn cưới một kẻ mang tội như ta, nghĩa là trên người hắn đã dính bẩn.
Đến lúc đó, tìm ra sơ hở để lật đổ hắn cũng sẽ dễ hơn nhiều.
Ta nhìn người vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt.
Thiếu niên từng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo ta giữa loạn quân mà không chịu buông ra, nay đã trở thành quân vương một nước, từng cử chỉ đều mang theo uy nghi của đế vương, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
“Lâu Trích Tinh mang tội trong người, sao có thể xứng với Thủ phủ của trẫm?”
Nhắc đến ta, Lý Cảnh Hành không hề che giấu sự chán ghét:
“Lục khanh, nữ tử kinh thành ai ai cũng đoan trang hiền thục, ai cũng hơn một Lâu Trích Tinh đã ch/ế/t. Khanh thích ai, trẫm đều có thể tứ hôn cho khanh.”
Ta cười khổ.
Ba năm trôi qua, hắn vẫn ghét ta đến thế.
9.
Năm đó ta bị giam vào đại lao, thiên chi kiêu tử hóa thành nữ tử, rơi xuống phàm trần.
Ngục tốt cắt xén khẩu phần của ta, lúc đói khát cực độ, trong phòng giam ngay cả chuột cũng chẳng còn bóng dáng.
Lý Cảnh Hành chỉ đến thăm ta một lần.
Thiếu niên đã không còn sợ hãi, run rẩy như lúc trốn chạy năm ấy, gấu áo thêu kim long năm móng tung bay đầy khí thế, hắn cúi đầu nhìn ta đầu tóc rối bù, sắc mặt tiều tụy, yết hầu khẽ di chuyển, nhưng lại chẳng thốt ra lời nào.
Hai người đã từng trải qua sinh tử cùng nhau, gặp lại chỉ còn im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta mím đôi môi nứt nẻ, lên tiếng trước.
Ta hỏi hắn, thật sự không biết người đồng hành mười mấy năm bên mình là nam hay nữ sao?
Khi trốn đến Giang Đông, hắn thường xuyên gặp ác mộng, ta ôm chặt hắn suốt cả đêm không dám buông.
Lúc hắn sốt cao, chúng ta đói rét không chốn nương thân, ta chẳng còn cách nào, đành cởi hết quần áo ôm hắn sưởi ấm.
Lại còn lúc trốn chạy, hắn vô tình bước nhầm vào lều của ta, bắt gặp ta đang thay đồ.
Chưa kể những ngày tháng cùng ăn cùng ở…
Mười mấy năm kề vai sát cánh…
Hắn thật sự không biết sao?
Bên ngoài cửa sổ, mây đen đè nặng trên bầu trời kinh thành, cuồng phong gào thét giận dữ.
Trong lao ngục, ánh nến run rẩy bất an, màn đêm vốn yên tĩnh cũng bắt đầu lay động.
“A Tinh, xin lỗi, là ta quá tham lam.” Lý Cảnh Hành bỗng mở miệng, giọng khàn khàn.
Ta chợt ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt đang cố né tránh của hắn, bật cười lặng lẽ:
“Thì ra là vậy…”
Là ta đã sai.
Ta ngỡ rằng chúng ta có thể hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau, lại quên mất, quyền lực thật đáng sợ, có thể khiến phụ thân tính toán con ruột mình, khiến huynh đệ tàn sát lẫn nhau.
Người đang đứng trước mặt ta lúc này, là quân vương một nước, là chủ của thiên hạ.
Không còn là tiểu thế tử Lý Cảnh Hành gọi ta là A Tinh khi còn ở Thụy Vương phủ nữa.
Ta nở nụ cười khổ, theo bản năng cúi mắt che giấu ánh lệ chực trào.
Cũng chẳng trông thấy, thiếu niên đế vương khẽ giơ tay lên, đầu ngón tay run rẩy, lại không dám chạm vào ta dù chỉ một chút.
- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -
“Bệ hạ, thần tự cho là không thẹn với trời đất, không thẹn với lê dân, lại càng không thẹn với người.”
Năm mười ba tuổi, Lý Cảnh Hành hỏi ta liệu có nguyện theo hắn trọn đời, ta không chút do dự đáp:
“Nguyện ý, thế tử ở đâu, A Tinh ở đó.”
Lý Cảnh Hành hiếm khi trẻ con như thế, còn nhất quyết đòi móc tay hứa hẹn:
“Vậy thì đã nói rồi nhé, sau này ta làm gì, ngươi cũng phải đi theo ta.
Ta làm thế tử, ngươi làm tùy tùng của ta. Ta làm huyện lệnh thất phẩm, ngươi phải làm sư gia cho ta.
Chúng ta phải bên nhau cả đời.”
Chớp mắt đã mười ba năm trôi qua, cảnh còn người đã khác.
Trước Kim Loan điện, văn võ bá quan vây quanh, có vô số trung thần cam tâm vì hắn mà xông pha nơi nước sôi lửa bỏng, hắn cũng chẳng cần đến ta nữa.
“Bệ hạ từng nói muốn lên ngôi hoàng đế, khiến bốn phương thần phục, tám cõi triều cống, thần đã từng bước phò trợ người thực hiện hết thảy.”
Giọng ta khàn đặc, vẫn cố gắng nặn từng chữ hỏi: “Nay người đã nắm đại quyền trong tay, liền muốn vứt bỏ thần sao?”