Khi Lục Chấp đến trước cửa Lâu gia, phụ thân cùng thúc phụ ta đã ra tận cửa nghênh đón.
Lâu Ngọc Như thì đứng trong tiền sảnh e ấp ngóng trộm lang quân như ý, còn Lý Cảnh Hành vì thể diện của Quý phi cũng phái người mang mấy rương ban thưởng đến.
Lâu gia náo nhiệt phi thường, đâu đâu cũng rực rỡ cảnh vui mừng.
Ta ngẩng đầu nhìn tấm hoành phi trước cửa đề bốn chữ “Định An Công Phủ” do Lý Cảnh Hành ngự bút ban tặng, lệ khí và oán hận trong lòng gần như không thể kìm nén nổi.
Lâu Ngọc Như là đường muội của ta, chính là kẻ đã vạch trần thân phận nữ cải nam trang của ta.
Lâu thị vốn là thế gia vọng tộc, vì theo Thái Tông bình định thiên hạ nên được phong làm Định An Hầu.
Phụ thân ta là dòng đích duy nhất, lại chỉ sinh được một đứa con gái là ta.
Để giữ lấy tước vị, phụ thân và tổ phụ đặt tên ta là Lâu Trích Tinh, tuyên bố ta là nam nhi, xin phong thế tử.
Phụ thân nghiêm khắc vô cùng, không cho ta cười to khóc lớn, không cho ta ham chơi, càng không cho ta đụng đến bất kỳ vật gì của nữ nhi.
Có một lần, ta tò mò chạm vào cây trâm của Lâu Ngọc Như, phụ thân liền sai người lấy gia pháp.
Nếu không có mẫu thân ngăn lại, e là đã mất mạng dưới đòn roi ngày hôm đó.
Từ ấy về sau, ta không còn dám lộ ra sở thích của bản thân, chỉ dám hành sự theo đúng quy củ của phụ thân và tổ phụ.
Về sau, ta không phụ kỳ vọng, văn võ song toàn, mười tuổi đã trở thành khuôn mẫu của đệ tử thế gia.
Năm tiên đế bệnh nặng, phụ thân đưa ta vào phủ thế tử Thụy Vương Lý Cảnh Hành, đem cả Lâu gia ra đặt cược.
Trước khi rời nhà, phụ thân dặn dò.
Nói từ nay về sau ta chính là nô tài của Lý Cảnh Hành, phải bất chấp tất cả để bảo vệ hắn bình an.
Ta ghi lòng tạc dạ, suốt bao năm, ta vì Lý Cảnh Hành mà chịu đánh, chắn đao.
Ngay cả lúc nghỉ ngơi cũng nằm bên ngoài giữ cửa cho hắn.
Năm Thụy Vương mưu nghịch thất bại, Lâu thị bị diệt, ta mang Lý Cảnh Hành chạy về Giang Đông.
Khi hắn bệnh nặng gần ch/ế/t, chính ta không màng nguy hiểm đi khắp nơi tìm thuốc, tự mình thử dược cho hắn.
Sau đó ta quy tụ tàn binh của vương phủ, lấy ít thắng nhiều, đánh thẳng vào kinh thành, đưa Lý Cảnh Hành lên ngôi hoàng đế, khôi phục vinh quang cho Lâu thị.
Người đời ngưỡng mộ ta thành danh từ thuở thiếu niên, quan cư nhị phẩm, là người được hoàng đế tin tưởng nhất bên mình.
Nhưng chẳng ai biết, dưới lớp quan phục kia, thân thể ta có bao nhiêu vết sẹo chằng chịt.
Những vết sẹo cũ khiến ta đêm đêm không yên giấc, như bị cả đàn kiến gặm nhấm, phủ khắp toàn thân.
Ta chưa từng kể cho bất kỳ ai.
Phụ thân nó: nam nhi phải đổ m/á/u chứ không đổ lệ, phải tận trung vì Bệ hạ, phải hi sinh vì Lâu thị, đó là bổn phận của một thế tử.
Được, ta đã làm được.
Còn họ báo đáp ta thế nào?
7.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bọn họ chọn ra Lục thúc xuất thân thứ xuất – người dễ khống chế nhất – rồi đưa con gái ông ta là Lâu Ngọc Thanh tiến cung.
Sau khi Lâu Ngọc Thanh được phong làm Quý phi, họ liền chuẩn bị tá ma g.i.ế.c lừa*.
(*tá ma g.i.ế.c lừa: khi đã xay xong bột thì g.i.ế.c lừa, chỉ việc vô ơn, bạc nghĩa, lợi dụng xong thì vứt bỏ, thậm chí là hãm hại. )
Họ sợ thân phận của ta bị bại lộ sẽ ảnh hưởng đến Lâu gia, sợ phú quý và quyền lực của mình sẽ tan thành mây khói.
Vì vậy, họ liên thủ với Lâu Ngọc Thanh khi ấy đang mang thai nhưng định sẵn là không giữ được đứa trẻ để hãm hại ta, rồi để muội muội ruột của nàng ta là Lâu Ngọc Như thừa cơ vạch trần thân phận thật của ta.
Tội chồng thêm tội, Hoàng đế giận dữ đến cực độ.
Tất cả người nhà họ Lâu đồng loạt kêu oan, nói rằng bản thân bị lừa gạt, mọi chuyện đều do một mình mẫu thân ta chủ mưu.
- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -
Mẫu thân ta bị xử trảm giữa chợ, x/á/c phơi ba ngày, vậy mà cả nhà họ Lâu không một ai đến thu liệm thi thể.
Cho đến giờ, di thể của mẫu thân ở đâu ta vẫn không rõ.
Còn phụ thân ta thì sao?
Ông ta được phong làm Định Quốc công, ăn những chiếc màn thầu nhuộm m/á/u của ta và mẫu thân, ngồi vững trên cao, được muôn dân kính ngưỡng.
Ta ngẩng đầu, nhìn phụ thân nay đã là Định Quốc công.
Tuy tóc hai bên mai đã hoa râm, nhưng tinh thần vẫn cường kiện, dáng vẻ như thể người sắp thành thân là con gái ruột của ông ta vậy.
“Lục đại nhân, đây là thiếp canh của Ngọc Như, mời ngài xem qua trước.”
Lục Chấp cụp mắt nhìn tờ thiếp canh, không lên tiếng.
Phụ thân ta có chút ngượng ngập, gọi thêm một tiếng:
“Lục đại nhân?”
Lục Chấp lúc này mới ngẩng đầu nhìn ông ta, nhẹ nhàng nói:
“Người ta muốn cưới không phải là Lâu Ngọc Như.”
Mọi người đều sững sờ, thúc phụ suýt nữa không giữ nổi nụ cười trên mặt:
“Đại nhân nói đùa rồi, nhà họ Lâu bây giờ chỉ còn Ngọc Như là cô nương đến tuổi gả chồng, ngài đến hạ sính lễ, chẳng phải là để cưới Ngọc Như thì cưới là ai?”
Lục Chấp nhìn ông ta, giọng nhẹ nhưng rất rõ ràng:
“Người ta muốn cưới là Lâu nhị cô nương– Lâu Trích Tinh.”
Câu nói ấy như sấm sét giữa trời quang, khiến tất cả mọi người choáng váng.
Thúc phụ trợn tròn mắt, nhãn cầu như sắp rơi khỏi hốc mắt.
Ta cũng ngẩn ra, đứng yên tại chỗ, chỉ đờ đẫn nhìn Lục Chấp.
Đúng lúc này, bình phong trước sảnh đổ sầm xuống, Lâu Ngọc Như chỉ tay về phía Lục Chấp, hét lên:
“Ngài muốn cưới một người đã ch/ế/t? Ngài đi/ê/n rồi sao!?”
Phụ thân lúc này mới hoàn hồn, cố nén kinh ngạc, khó xử lên tiếng:
“Lục đại nhân, chuyện này… xưa nay chưa từng có ai sống mà đi cưới người ch/ế/t cả.”