Âm Vân Thiên

Chương 2



3.

 

Ta lơ lửng giữa không trung, trông thấy hắn đem xương cốt của ta đặt vào cỗ quan tài bằng ngọc trong mật thất.

 

Chất ngọc ấm áp sáng trong, chỉ thoáng nhìn đã biết là vật quý giá hiếm có.

 

Hừm—

 

Lại định giở trò gì đây?

 

Mật thất tĩnh mịch, Lục Chấp cúi mắt nhìn bộ xương của ta, thì thào, thanh âm trong trẻo như tiếng suối chảy:

 

“Ngày mai là ngày lành, ngươi có vui không?”

 

“Ngươi cầu thân ta vui cái khỉ gì chứ!?”

 

Ta đặt hờ bàn tay lên hai bên cổ hắn, mặt mày dữ tợn, làm bộ muốn bóp ch/ế/t hắn, “Cưới ai không cưới, lại nhất quyết cưới kẻ đã hại ch/ế/t ta, ngươi cố ý chọc tức ta phải không!?”

 

Bỗng một luồng gió lướt qua, Lục Chấp đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt rơi đúng vào chỗ ta đang đứng.

 

Ánh nến lay động, dung hòa nét lạnh lùng nơi chân mày của hắn, phủ lên hắn một tầng ánh sáng dịu dàng như tơ.

 

Trong đôi mắt vốn luôn tĩnh lặng tối đen ấy, bỗng nổi lên từng gợn sóng.

 

“…Lâu Trích Tinh?”

 

“Đại nhân, nên dùng bữa rồi ạ.” Giọng một người hầu vang lên ngay sau đó.

 

Lục Chấp lại chậm rãi cụp mắt, hồi lâu mới khe khẽ đáp một tiếng “Được”.

 

4.

 

Ta theo sau Lục Chấp bước ra ngoài.

 

Bên ngoài đèn hoa lấp lánh, mà bóng lưng hắn lại đầy cô đơn.

 

Ta cảm nhận được nỗi buồn thương và tang tóc của hắn.

 

Nhưng hắn nay đã quyền cao chức trọng, tử địch còn đi đời nhà ma.

 

Đương lúc vinh quang tột đỉnh, rực rỡ như lửa thêm dầu.

 

Ta nhìn bên mặt bình tĩnh của hắn, thực sự không hiểu nổi hắn buồn vì điều gì.

 

Chính sảnh đèn đuốc sáng trưng, đứng đầy người, xem ra đều là môn khách của Lục Chấp.

 

Hắn vừa bước qua ngưỡng cửa, đám người đó liền đồng loạt quỳ xuống:

 

“Xin đại nhân nghĩ lại! Hôn sự là chuyện trọng đại, tuyệt đối không thể vì cảm xúc nhất thời!”

 

Chính sảnh loạn như chuồng heo vào giờ cơm.

 

Ta lấy tay ngoáy tai, bắt chéo chân ngồi trên chủ tọa.

 

Bọn họ đã khuyên Lục Chấp không dưới tám trăm lần, nhưng hắn thì si tình khôn kể, căn bản chẳng nghe lọt tai chữ nào.

 

“Chư vị không cần khuyên nữa.”

 

“Lục mỗ ý đã quyết.”

 

Lục Chấp đứng giữa đại sảnh, dáng người tuấn dật như ngọc, giọng nói trầm thấp kiên định.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Không rõ vì sao, lòng ta bỗng đau đớn dữ dội.

 

Chậc.

 

Lâu Ngọc Như kia đã cho Lục Chấp uống mê hồn dược gì mà khiến cây sắt này nở hoa, còn nhất định phải là nàng ta mới chịu.

 

5.

 

- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -

Đầy sảnh văn nhân nói mòn cả miệng vẫn không cản được Lục Chấp.

 

Sáng sớm hôm sau, hắn thức dậy, chuẩn bị tới Lâu gia cầu thân.

 

Ta ngồi trên bậu cửa sổ, nhìn Lục Chấp mím môi, sửa lại đai lưng thắt sai.

 

“Có gì đâu mà căng thẳng thế?”

 

Ta cảm thấy buồn cười, lại nổi ý định xấu xa, bay tới trước giá nến, thổi phụt một cái tắt hết lửa.

 

Căn phòng lập tức chìm trong bóng tối.

 

Đám thị nữ đều sợ vị chủ nhân lạnh lùng nghiêm nghị này, run rẩy thắp lại nến, rồi quỳ xuống xin tội.

 

Ánh lửa ấm áp phản chiếu trong mắt Lục Chấp, khiến mi mắt hắn trở nên ôn hòa lạ thường:

 

“Không sao, các ngươi lui ra đi.”

 

Thị nữ kia kinh ngạc ngẩng đầu, chợt thấy ý cười nhàn nhạt giữa chân mày người nam nhân, hai má lập tức đỏ bừng.

 

Có đẹp hơn ta sao?

 

Ta khinh bỉ lườm nàng một cái, quay đầu lại thì vừa khéo đụng phải cảnh Lục Chấp đang cúi xuống lấy ngọc quan.

 

Chóp mũi thẳng tắp của hắn chỉ cách môi ta chưa đầy một tấc, ta gần như cảm nhận được hơi thở của hắn.

 

Ấm ấm nóng nóng, khiến thân thể hư ảo của ta như muốn nhũn ra.

 

“Khốn kiếp…”

 

Ta ôm khuôn n.g.ự.c chẳng còn nhịp đập của mình, suýt nữa thì tưởng mình bật dậy sống lại.

 

Lục Chấp mang gương mặt hoa mĩ ấy rời khỏi cửa.

 

Dân chúng khắp phố lớn ngõ nhỏ đã sớm nghe tin Lục Thủ phụ muốn cầu thân tiểu thư Lâu gia, đều đứng đầy hai bên đường xem náo nhiệt.

 

Nhìn thấy hơn năm trăm rương sính lễ, ai nấy đều kinh ngạc trợn mắt há mồm.

 

Có người chưa rõ tình hình bèn hỏi kẻ bên cạnh:

 

“Lục đại nhân cầu thân tiểu thư nào vậy?”

 

“Còn ai nữa? Tất nhiên là muội muội của Quý phi nương nương, Lâu thất cô nương rồi!”

 

“Trận thế này cũng quá mức rồi đi!”

 

“Lâu thất cô nương tài sắc vẹn toàn, đại nghĩa diệt thân, không chỉ vạch trần việc Lâu Trích Tinh nữ cải nam trang nhập triều, còn bảo toàn long chủng của Quý phi nương nương, đương nhiên xứng với năm trăm rương sính lễ!”

 

Ta mặt lạnh như sương, đứng sau lưng đám người đó, phồng má thổi một luồng gió âm qua.

 

Thổi cho lông tơ chúng dựng đứng hết cả, không dám nói bừa nữa.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com