Không biết tự bao giờ, Đường Đức Hải đã đứng cạnh Lục Chấp, mỉm cười nói:
“Đại nhân liệu sự như thần, quả nhiên đêm nay Lâu thị tạo phản, may mà ngài đã sớm lệnh cho Tam Thiên Doanh bí mật hồi kinh mai phục, khiến chúng trở tay không kịp.”
Lục Chấp tựa vào lan can, tay mân mê một quân cờ trắng, nhàn nhạt ra lệnh:
“Lệnh cho Tam Thiên Doanh lui về ngoài thành thủ vệ, kinh thành tạm thời giao cho Cẩm y vệ cùng Nhị thập lục vệ quản lý, Đô đốc ngũ quân cấu kết với Lâu thị, xử trảm tại chỗ.”
Dường như nhớ tới điều gì, hắn hỏi:
“Hiện giờ bệ hạ ở đâu?”
Đường Đức Hải thoáng do dự:
“Ở Cảnh Phúc cung...”
23.
Khi đến Cảnh Phúc cung, ta mới hiểu vì sao Đường Đức Hải lại có vẻ mặt quái dị đến thế.
Mùi m/á/u trong phòng gần như đặc quánh lại, Lâu Ngọc Thanh bị m/ổ ph/a/nh bụng, nội t/ạ/ng đổ ra đầy đất, còn Lý Cảnh Hành thì đi/ê/n cuồng, đang dốc sức nhét từng khúc xư/ơ/ng nhặt được từ Giang Bắc vào bụng nàng ta.
N/ộ/i tạng của Lâu Ngọc Thanh bị đè é/p đến nát vụn, vậy mà hắn như chẳng nhìn thấy, vẫn cố chấp lặp đi lặp lại:
“A Tinh, về nhà thôi... Ta đưa A Tinh về nhà...”
Ta không đành lòng nhìn tiếp, liền ngoảnh đầu đi.
Đường Đức Hải cũng lộ vẻ buồn nôn mà không dám nôn ra, duy chỉ có Lục Chấp là trầm tĩnh cúi mắt nhìn cảnh m/á/u me trước mặt, thần sắc vẫn bình tĩnh như thường.
Lý Cảnh Hành đờ đẫn quay đầu lại, ánh mắt trống rỗng nhìn Lục Chấp.
Lục Chấp khẽ mỉm cười:
“Bệ hạ hẳn chưa từng mơ thấy, bởi lẽ năm xưa chính ngài vì tư tâm và ngu muội mà đẩy nàng vào chỗ ch/ế/t.”
Hắn bước từng bước ép sát Lý Cảnh Hành:
“Ngài biết nàng cải trang làm nam tử, lại nảy lòng d/â/m d/ụ/c, nên khi nàng bị Lâu thị hãm hại cũng chỉ thờ ơ đứng nhìn, muốn để nàng giả chết, rồi sau đó an bài thân phận mới đưa vào hậu cung.”
“Nếu thành công thì thôi, nhưng ngài lại là kẻ ngu si háo sắc, Lâu Quý phi chỉ dùng một chén rượu và một sườn mặt tương tự như nàng đã câu được ngài lên giường.”
“Khi ngài đang say ngủ trong n.g.ự.c mỹ nhân, thì Lâu Quý phi đã đem thánh chỉ giao cho người của Lâu gia, đám người đang muốn tính mạng của nàng nhất.”
“Nàng thất khiếu chảy m/á/u mà ch/ế/t, ngài vẫn ngồi vững trên hoàng vị, có mỹ nhân trong ngực. Hết lần này tới lần khác tự nhủ, lỗi lầm năm xưa là do Lâu Quý phi, tự nói với mình rằng Lâu Quý phi sớm muộn gì cũng ch/ế/t, rằng nàng ấy sẽ không trách ngài.”
Lục Chấp mặt lạnh như sương, ánh mắt khiếp người, cười khinh bỉ:
“Thật biết tự lừa mình dối người.”
Mỗi câu Lục Chấp nói, sắc mặt Lý Cảnh Hành lại trắng thêm một phần, còn lòng ta thì lạnh đi mười phần.
Giả như hắn nghi ngờ ta sẽ ỷ quyền lộng thế, sợ hoàng quyền lay động mà bỏ mặc ta bị vu oan vào ngục thì còn có thể lý giải.
Nhưng cố tình là hắn chỉ vì lòng tham của mình, muốn nh/ố/t ta trong thâm cung, biến ta thành con chim hoàng yến trong lồng son của hắn.
Ta ch/ế/t, thật là nực cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngày trước ta từng cùng hắn ước hẹn thiên hạ thái bình, bách tính yên ổn, nghĩ lại, thật là nực cười.
“Nàng ấy sẽ không trách ta... A Tinh sẽ không trách ta...”
Lý Cảnh Hành thì thào, luống cuống ôm chặt th/i th/ể Lâu Ngọc Thanh.
Bên ngoài mây đen dày đặc, bất chợt có sấm sét giáng xuống, soi sáng khuôn mặt tái nhợt của hắn.
Lý Cảnh Hành bỗng mỉm cười nhìn gương mặt xám xanh của Lâu Ngọc Thanh:
“A Tinh, nàng tỉnh rồi... Chúng ta về nhà được không?”
Hắn cõng t.h.i t.h.ể Lâu Ngọc Thanh trên lưng, giống như năm xưa cõng ta khi ta bị trọng thương, bước từng bước ra ngoài, khẽ khàng nói:
Ta ngỡ hắn động lòng trắc ẩn, muốn tha cho Lý Cảnh Hành một mạng.
Nào ngờ hắn chậm rãi ra lệnh:
“Độc câm tên đi/ê/n đó, đập nát từng tấc xương trên tay hắn, sau đó phái người theo sát, nhất định phải giữ hắn sống cho bằng được.”
Ánh trăng trải trên mặt đất, như một lớp muối mịn lấp lánh.
Lục Chấp nghĩ, dù có ch/ế/t , Lý Cảnh Hành cũng đừng mơ tới điện Diêm Vương để gặp nàng trước.
24.
Năm Thái Hòa thứ mười bảy, Lâu thị mưu phản, Hoàng đế chẳng may gặp nạn, Thủ phụ Lục Chấp sau khi bình loạn đã phò tá con cháu chi thứ của Hoàng thất lên ngôi, để bình ổn lòng dân.
Đêm trước khi ấu đế đăng cơ, Lục Chấp đến đại lao gi/a/m giữ phụ thân ta, suốt một đêm không rời khỏi.
Trong nhà l/a/o m/á/u chảy thành sông, hắn xách theo lớp da của phụ thân ta, đứng giữa ánh trăng mờ mịt, cả người quạnh quẽ.
Hắn nói:
"Lâu Trích Tinh, ta đã thay nàng báo thù."
Nửa gương mặt vấy m/á/u ẩn trong bóng đêm, yêu dị đến cực điểm, cái bóng gầy guộc đong đưa theo gió, trông còn giống quỷ hơn cả ta.
Ta muốn gọi hắn, nhưng năng lượng hiện giờ quá yếu, chỉ theo sau hắn thôi mà cũng đã thấy mỏi mệt.
Lục Chấp kéo lớp d/a ngư/ờ/i ấy, thất thểu bước ra khỏi đại lao.
Ra đến cổng, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen đặc.
Ngày âm u, chẳng có lấy một vì sao.
Thế nhưng Lục Chấp vẫn chầm chậm giơ tay lên, hướng về không trung.
Hắn muốn chạm vào những vì sao.
Nhưng vì sao... đâu phải là thứ hắn có thể chạm tới?
- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -