Khi ấy hắn mới vào Thượng Kinh, bái nhập môn hạ của Thẩm các lão.
Con cháu thế gia y phục hoa lệ vây quanh giễu cợt hắn, xé sách của hắn, tưới rượu lên bộ quần áo chỉnh tề duy nhất hắn có.
Lục Chấp biết thân phận mình thấp kém, nỗi nhục hôm nay chỉ có thể âm thầm nuốt xuống.
Bỗng một lưỡi đoản đao vàng rực từ trên trời giáng xuống, "choang" một tiếng cắm giữa đám người đang cười hô hố.
"Vui thế này, sao không ai gọi ta một tiếng?"
Thiếu niên lông mày lá liễu, tóc đen xõa vai, thân hình thẳng tắp, cổ tay lật nhẹ, đao hồ điệp nơi đầu ngón tay vạch ra một đường ánh sáng, lập lòe trong đôi mắt trong trẻo của hắn.
Lục Chấp nhận ra người đó, là tiểu thế tử kim tôn ngọc quý của Lâu gia.
Chỉ là... hắn chẳng hiểu vì sao người đó lại lên tiếng ngăn cản.
Con cháu thế gia, ăn sung mặc sướng, làm sao thấu nỗi khổ của dân đen?
Lâu Trích Tinh thân là thế tử của phủ Định An Hầu, càng là thối rữa trong đống thối rữa.
Nhưng Lâu Trích Tinh không phải như thế.
Khi Lâu thị gặp nạn, chính hắn là người dùng thủ đoạn thiết huyết, đánh thẳng về Thượng Kinh, phò tá tân đế lên ngôi.
Hôm đại quân vào thành, Lục Chấp đứng giữa đám người, nhìn hắn.
Thiếu niên tướng quân thân khoác giáp vàng, mắt sáng như sao, đồng tử như điểm mực.
Bao cô nương xung quanh đỏ mặt, thi nhau ném túi hương vào lòng hắn, hắn đều đón nhận cả, nụ cười rạng rỡ.
Ánh mắt lướt qua, chạm vào hắn.
Thiếu niên trên ngựa giơ tay vẫy chào, mi mắt cong cong, ném một túi hương về phía hắn.
Hương thơm thoang thoảng khắp người, Lục Chấp chẳng hiểu sao, lại bỗng nhiên ghen tị với đám cô nương kia.
25.
Ban đầu, Lục Chấp cũng chẳng rõ, rốt cuộc mình có tình cảm gì với Lâu Trích Tinh.
Chỉ cảm thấy, Lâu Trích Tinh không nên quá gần gũi với hoàng đế.
Chưa nói hắn được sủng ái, được tín nhiệm quá mức ắt sẽ khiến người khác bất mãn.
Như thế chỉ khiến hắn kết thêm thù oán trên triều.
Huống hồ... hai người đều là nam tử, Lâu Trích Tinh lại thường xuyên lưu lại trong cung.
Mỗi khi nghĩ đến điều đó, Lục Chấp liền giận không kiềm được.
Hậu cung còn trống, nếu bị kẻ có tâm đem ra bịa đặt, ai biết bên ngoài sẽ đồn thổi những gì?
Hắn đành ngày ngày dâng tấu, để cảnh tỉnh Lâu Trích Tinh.
Nhưng Lâu Trích Tinh chẳng những không cảm kích, còn nổi giận đùng đùng chặn đường hắn sau buổi triều, chất vấn hắn rốt cuộc có ý gì.
Lục Chấp không giận vì lòng tốt bị coi như chó cắn.
Trong tim chỉ dâng lên một nỗi chua xót khó tả... như thể là... uất ức.
- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -
Hắn vì sao phải thấy uất ức?
Ngay chính Lục Chấp cũng không rõ.
Chưa kịp nghĩ thông, Thượng Kinh đã truyền đến tin dữ, tiểu thế tử tài hoa tuyệt thế của Lâu gia, không chỉ là nữ giả nam trang, còn khi quân phạm thượng, mưu hại cả Quý phi, đã bị ban ch/ế/t.
Lục Chấp chẳng kịp nghĩ nhiều, kéo thân thể còn trọng thương chạy về Thượng Kinh, giục ch/ế/t ba con ngựa.
Nhưng cuối cùng vẫn không kịp.
Hôm đó trời đổ mưa lớn, như muốn rửa sạch cả kinh thành.
Lục Chấp nghĩ, cô nương rực rỡ như mặt trời ấy đã ch/ế/t rồi, thì cõi đời này cũng nên sụp đổ theo.
26.
Hôm ấu đế đăng cơ, Lục Chấp dẫn quần thần đến Thiên Đàn cầu phúc.
Ngay trước mặt văn võ bá quan, hắn tuyên bố sở dĩ bản thân có thể triệu Tam Thiên Doanh vào kinh hộ giá sớm như thế, là vì có một hôm, ta đã vào mộng báo cho hắn rằng Lâu thị có ý đồ mưu phản.
Hắn là người đầu tiên quỳ xuống, cúi mình hành đại lễ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Xin bệ hạ cho phép đưa ngự sử vào Tử Vân Các.”
Đại Chu từ xưa có Tử Vân Các, bên trong thờ phụng các vị trọng thần lập quốc từ cổ chí kim.
Còn ta, đã trở thành nữ tử đầu tiên trong suốt nghìn năm qua được đưa bài vị vào Tử Vân Các.
Theo lệ, việc đưa bài vị vào Tử Vân Các vốn do Ty Lễ Giám phụ trách.
Nhưng Lục Chấp lại nhất quyết muốn tự mình tiễn ta đi.
Hôm ấy, Lục Chấp hiếm khi mặc một bộ đồ màu đỏ thẫm.
Hồng y như lửa, như muốn thiêu cháy hết thảy sầu thương trong lòng cố nhân.
Ta lặng lẽ theo sau bóng dáng ấy, chợt nghe một thanh âm lơ lửng giữa hư không:
“Ngươi không muốn quay về sao?”
Ta hơi sững người:
“Nhưng ta đã ch/ế/t rồi, còn về thế nào được?”
Tiếng nói ấy đáp:
“Có người rất muốn ngươi trở về, chấp niệm của hắn quá sâu, quá nặng.”
“Có thể trở về thật sao...?” Ta đưa mắt nhìn bóng lưng gầy gò kia.
“Thân xác ngươi đã mục rữa, nhưng... ta có thể để ngươi trở lại, dưới một thân phận khác.”
Ta nhìn Lục Chấp đang ôm lấy bài vị của ta, khóe mắt lại lướt qua bách tính xung quanh.
Bách tính ai nấy áo vải tả tơi, mặt mũi hốc hác vàng vọt.
— Đại Chu mấy năm nay thường khô hạn vào mùa hè, nhiều địa phương gặp đại hạn, lúa thóc không có thu hoạch, bách tính chẳng còn gì để ăn.
Trong lòng ta đã có quyết định, bèn mỉm cười:
“Vậy hãy để ta hóa thành một cơn mưa đi.”
Hóa thành một trận mưa xuân rào rạt, rơi rả rích khắp nhân gian.
Tưới mát vạn vật thế gian, gột rửa sạch mọi tội nghiệt.
Cũng là, để cùng cố nhân gặp lại lần nữa.
Tiếng nói kia dường như đã sớm liệu được điều này, chẳng hề kinh ngạc:
“Ngươi xác định chưa?”
Ta gật đầu, mỉm cười đáp:
“Xác định.”
27.
Giữa đất trời tĩnh lặng, bỗng nổi lên một cơn gió nhẹ, có người như cảm ứng được điều gì đó, liền ngẩng đầu, đưa tay ra đón.
“Tách ——”
Một giọt mưa rơi thẳng xuống lòng bàn tay, mang đến một cảm giác mát lạnh.
“... Trời mưa rồi?”
Trong khoảnh khắc, cơn mưa trải xuống như một tấm lụa quý được mở ra từ bầu trời, lại như rèm châu lấp lánh buông xuống nhân gian.
“Mưa rồi! Mưa rồi!”
“Ngự sử đại nhân hiển linh rồi!”
Lục Chấp đứng sững tại chỗ, ngẩng mắt nhìn lên bầu trời.
Trước mắt chỉ có một mảng trắng mênh mang, ranh giới giữa sinh tử dường như cũng trở nên nhạt nhòa.
Từng giọt mưa nhẹ nhàng rơi xuống mặt hắn, từng hạt, từng hạt, như những nụ hôn dịu dàng.
Hắn cụp mắt, trông thấy những giọt nước rơi xuống đất vỡ tan, như muôn vì tinh tú nở rộ trên bầu trời.