Âm Vân Thiên

Chương 10



Đại điện rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở dốc hoảng loạn của Lâu Ngọc Thanh.

 

Nàng mở to mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống.

 

“Hoàng thượng chỉ có một đứa con trong bụng nương nương, đứa trẻ này tôn quý cỡ nào, nương nương chắc cũng rõ.”

 

Lục Chấp lặng lẽ nhìn nàng ta, chậm rãi nói:

 

“Không muốn làm cá nằm trên thớt, thì chỉ có thể trở thành đồ đ/a/o.”

 

Ngay khoảnh khắc đó, mọi hành động trong quá khứ của hắn bỗng chắp nối lại trong đầu ta.

 

Đạo sĩ là người của hắn, pháp môn dẫn hồn hồi sinh là hắn bảo đạo sĩ nói với Lý Cảnh Hành.

 

Chuyện dùng đất trên mộ cầu tự cũng do hắn lộ ra cho Lâu Ngọc Thanh.

 

Còn dị tượng Giang Bắc, là để Lâu Ngọc Thanh biết Lý Cảnh Hành muốn dùng thân thể của nàng ta làm vật dẫn hồn.

 

Mục đích cuối cùng của hắn là muốn mượn tay Lâu Ngọc Thanh để lấy mạng Lý Cảnh Hành.

 

20.

 

Bóng đêm dần sâu, bóng tối tràn vào điện, gương mặt ôn hòa của nam nhân hơi mỉm cười, hắn ngồi xổm xuống, lấy ra một gói giấy nhỏ.

 

“Nương nương chỉ cần đêm nay đặt thuốc này dưới gối của Hoàng thượng, thân thể Hoàng thượng sẽ dần dần suy kiệt. Đến ngày nương nương sinh nở, hoàng vị như thế nào, sẽ do người định đoạt.”

 

Dung mạo hắn vốn đã như sương như ngọc, chỉ cần một câu nhẹ nhàng: “Thần nguyện phò tá nương nương cùng tiểu điện hạ vinh đăng đại bảo,” liền khiến Lâu Ngọc Thanh mê mẩn tâm thần, ngơ ngẩn thốt lên:

 

“Thiếp nguyện cùng đại nhân chung hưởng giang sơn.”

 

Lục Chấp khẽ cong môi, hàng mi đen dài như cánh quạ rũ xuống thành một cái bóng mờ nhạt phủ dưới mí mắt, không ai thấy được sát ý cuồn cuộn trong đôi đồng tử nhạt màu của hắn.

 

Ta chỉ cảm thấy trong điện này có gì đó rất sai trái.

 

Tuy biết Lục Chấp sẽ không trúng mỹ nhân kế, nhưng ta vẫn bực bội không yên, hừ lạnh một tiếng, phóng ra ngoài qua cửa sổ.

 

Thượng Kinh đầy gió cát, lại là một ngày âm u.

 

Qua khe cửa, ta nhìn thấy trong điện chính, long bào buông rủ, Lý Cảnh Hành sắc mặt an tường, nằm cạnh đống h/à/i c/ố/t giả kia, an ổn chìm vào giấc ngủ.

 

Ta khẽ thở dài.

 

Chốn hồng trần cuồn cuộn, yêu hận dây dưa, ai có thể nói được rõ ràng cơ chứ?

 

21.

 

Lục Chấp nhân đêm tối rời khỏi cung, xe ngựa lắc lư khiến người cũng thấy buồn ngủ.

 

Người luôn bình tĩnh kiềm chế như Lục Chấp, hơi thở cũng dần trở nên đều đặn.

 

Tối nay hắn sẽ mơ gì?

 

Ta thử duỗi đầu ngón tay.

 

Trong chớp mắt, hơi thở nóng rực của nam nhân đã phả vào bên tai, khiến toàn thân ta chợt mềm nhũn.

 

Qua tấm gương đồng bên cạnh, ta thấy bản thân đang co mình trong lòng Lục Chấp, trên thân chỉ có một tấm sa mỏng che đậy.

 

Hắn... đang nằm mơ chuyện to gan tày trời thế này!?

 

Ta muốn gọi tên hắn, nhưng vừa mở miệng, âm thanh phát ra lại khiến ta hổ thẹn không thôi.

 

Muốn đẩy hắn ra, lại bị làn da nóng rực của hắn làm rụt lại.

 

Nam nhân thanh lãnh như sương tuyết, sao khi cởi bỏ y phục lại hệt như một quả cầu lửa.

 

Ta định túm lấy tay áo rộng của hắn để che thân, nhưng tư thế này lại quá mức thân mật, da kề da, chỉ hơi cử động đã khiến ta tê dại khắp người.

 

Huống hồ Lục Chấp còn ôm chặt ta, những nụ hôn nóng rẫy dày đặc rơi xuống, không thể chống đỡ.

 

Không biết vì sao, trong cơ thể ta bỗng dâng lên một cơn sóng không tên, khiến ta bất giác ngửa cổ.

 

Ta không rõ đó là cảm giác gì.

 

Chỉ mơ hồ cảm thấy bản thân khao khát mãnh liệt muốn có được điều gì đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Lục Chấp…” Giọng ta có chút nức nở.

 

Lục Chấp liền hôn nhẹ lên khóe môi ta, giọng khàn đặc: “Sao lại khóc?”

 

Ta thở hổn hển, ánh mắt không tự chủ rơi xuống đôi môi mỏng ướt át của hắn.

 

Ánh mắt hắn chợt trầm xuống, giữ chặt lấy gáy ta, không cho từ chối mà hôn xuống.

 

Bên tai chỉ còn tiếng thở gấp và thanh âm mập mờ ướt át, ta vô thức vòng tay ôm cổ hắn, bắt đầu đáp lại.

 

Bỗng nhiên, tiếng phu xe vang lên:

 

“Chủ quân, đến nơi rồi ạ.”

 

Ta vừa mở mắt, đã thấy mình lại ở trong xe ngựa.

 

Chỉ còn dư âm của cơn sóng tình vẫn còn cuộn trào trong cơ thể.

 

Mà Lục Chấp vẫn ngồi ngay ngắn, không hề động đậy, hàng mày nơi thái dương hơi chau lại, hô hấp rõ ràng cũng dồn dập hơn hẳn.

 

“Chủ quân?”

 

Phu xe lại gọi một tiếng.

 

Cổ họng Lục Chấp chuyển động lên xuống, mới khàn khàn đáp lại một tiếng.

 

Đêm đó, Lục Chấp ở lại tịnh thất rất lâu.

 

Ta vốn định theo hắn đi vào như thường lệ, nhưng chỉ một lát đã đỏ mặt vội vàng trốn ra ngoài.

 

Trong phòng nước chảy róc rách, xen lẫn giọng trầm trầm dịu dàng của nam nhân.

 

Từng tiếng, đều gọi tên ta…

 

22.

 

Sau đó ít lâu, Lục Chấp đúng dịp được nghỉ, Thượng Kinh cũng hiếm được một ngày trời quang.

 

Nhưng những ngày có mặt trời chưa được bao lâu, thời tiết lại lần nữa âm u.

 

Cùng lúc ấy, Lục Chấp bị Lý Cảnh Hành lấy cớ bàn luận quốc sự mà triệu vào cung.

 

Thế nhưng suốt một ngày dài, bóng dáng Lý Cảnh Hành không hề xuất hiện, chỉ có một tiểu thái giám tới lui truyền lời.

 

Lục Chấp không biểu lộ điều gì bất thường, nhưng ta biết, đêm nay, tất sẽ xảy ra chuyện lớn.

 

Đêm ấy, vào giờ Hợi, mây dày che phủ, không trăng không sao, trong cung yên ắng lạ thường.

 

Lục Chấp không hề nghỉ ngơi, ngồi trước cửa sổ tự mình đối cờ.

 

Cung loạn bắt đầu, chỉ trong chớp mắt.

 

Tiếng thét chói tai, tiếng binh khí va chạm, tiếng khóc la vang lên hỗn loạn.

 

Thế mà trong phòng lại yên tĩnh đến đáng sợ.

 

Ta ngồi đối diện hắn, nhìn hắn điều khiển quân trắng từng bước nuốt trọn quân đen.

 

Khi bàn cờ đã bị quân trắng chiếm lĩnh hoàn toàn, Lục Chấp đứng dậy, mở toang cửa sổ.

 

Gió lớn gào thét, cuốn theo mùi má/u/ tanh và khói lửa tràn vào.

 

Lục Chấp đứng giữa màn khói dày, nhìn ra xa nơi ánh lửa ngút trời, đáy mắt dần dâng lên khoái ý.

 

“Lẽ ra nên như thế từ lâu rồi.”

 

Hắn thì thầm như tự nói, đoạn xoay người, mở rộng cửa cung.

- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -

 

Bên ngoài, mùi m/á/u càng thêm nồng nặc, mặt trăng đơn độc treo giữa bầu không, phóng mắt nhìn quanh, cấm cung từng oai nghiêm giờ đây đã tan hoang, tàn tạ.

 

“Đại nhân, Tây An môn đại thắng!”

 

“Đại nhân, Bắc An môn đại thắng!”

 

“Đại nhân, Thừa Thiên môn đại thắng!”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com