Trong lòng ta có chút không vui, nhưng lại không chịu yếu thế:
"Vậy chàng nói rõ xem ta sống ở đây, một tháng tiền thuê bao nhiêu, một ngày ăn tiêu bao nhiêu, ta không chiếm lợi của chàng một xu."
Trâu Dư Thanh ngẩn người, vội chỉ vào chiếc bình nói:
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Không cần tiền của nàng, đây là sau này tiền tiêu vặt của nàng đều để ở đây, nàng cứ lấy mà dùng."
Ta không tin.
Đến một cọng cỏ, một tờ giấy ta dùng, hắn chắc chắn cũng sẽ tính toán rõ ràng với ta như Chu Nghiên Lễ, đợi đến khi ta thật sự lấy dùng, hắn lại lôi chuyện cũ ra tính sổ.
Thấy ta mặt đầy phòng bị, Trâu Dư Thanh bèn nuốt những lời còn lại xuống.
Đèn dầu cháy hết, trăng non bên ngoài không soi thấu được tâm tư, xám xịt không mấy sáng sủa.
Trâu Dư Thanh nhường chiếc chiếu trúc duy nhất có thể nằm được cho ta, còn hắn thì mặc nguyên quần áo ngủ trên nền đất trải chiếu rách.
Sờ tay xuống chiếc chiếu trúc dưới thân, ta lại cảm thấy hình như mình không nên nghĩ xấu về hắn như vậy.
Ta vừa định mở miệng hỏi lại hắn, có phải hắn thật lòng muốn cùng ta chung sống hay không.
"Trâu gia quá nghèo, cưới được cô nương coi như là lấy oán báo ơn rồi."
"Nếu nàng không tình nguyện, vậy ta sẽ đốt hôn thư đi, coi như chưa từng có chuyện này."
Những lời này khiến ta bỗng dưng nổi giận.
Ta nghĩ ngợi một lát, mắt thấy thời tiết sắp nóng lên rồi, liền kéo chăn trùm kín đầu, hờn dỗi nói:
"Vậy ngày kia ta sẽ đi."
Số tiền trong cái bình kia, đủ để mua một vé thuyền, đủ để thuê một cửa hàng nhỏ trong một tháng.
"Dù sao ta cũng có tiền, đi rồi ta cũng không lo không sống được cuộc sống tốt."
Trâu Dư Thanh im lặng rất lâu cũng không phản bác, chỉ khẽ "ừm" một tiếng.
Ngày hôm sau ta thức dậy, Trâu Dư Thanh đã đến thư viện.
Trên bàn để lại một tờ giấy và đồ ăn cho ta, lại dặn mười đồng tiền trong bình là tiền tiêu vặt của ta.
Nói buổi trưa sẽ có người bán hàng rong đi qua các ngõ, có thể mua chút gạo rang và kẹo mạch nha ăn vặt, nếu tiền trong bình không đủ dùng, có thể nợ, lát về hắn sẽ bù vào.
Cầm tờ giấy kia xem xét, ta nghĩ cái gã keo kiệt Trâu Dư Thanh này, chữ viết rất đẹp, thảo nào chép sách cũng kiếm được tiền.
Buổi trưa, người bán hàng rong gánh hàng đi rao bán.
Ta không mua đồ ăn vặt, mà mua một ít chỉ tơ và nan tre, buổi chiều ngồi dưới gốc cây táo chậm rãi đan chiếu.
Ta nghĩ ngợi, tuy rằng Trâu Dư Thanh muốn hủy hôn, nhưng ân huệ kiệu hoa kia vẫn phải trả.
Số tiền trong bình rượu kia ta tạm thời không động đến, trong lòng tự mình âm thầm ghi lại sổ sách.
Đợi đến mùa thu, hắn tính toán cả gốc lẫn lãi với ta, ta sẽ đặt cái bình trước mặt hắn, hắn chắc chắn sẽ há hốc mồm.
Gió thổi qua bức tường thấp, mang đến hương hoa tường vi trong sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bữa tối, Trâu Dư Thanh làm món mướp đắng xào trứng, và bánh ngô.
Còn có một đóa hoa nhung đỏ và một gói kẹo gạo rang hắn mang về, đặt ở đầu giường.
Món mướp đắng xào trứng, Trâu Dư Thanh ăn ít hơn ta năm miếng trứng, bánh ngô cũng ăn ít hơn ta một cái.
Hoa nhung đỏ ta không muốn cài, kẹo gạo rang người bán hàng rong nói hai văn tiền một miếng.
Ta trong lòng thầm ghi lại sổ sách.
Thấy những sợi chỉ tơ trong giỏ của ta, Trâu Dư Thanh dường như rất vui vì ta đã dùng tiền trong chiếc bình:
"Về sau trời nắng gắt, nàng đừng đan chiếu nữa. Phu tử nhờ ta giúp chép sách, có thể kiếm được chút tiền."
Nói xong, hắn lại đặt một nắm tiền đồng lên bàn, dặn dò ta:
"Không cần phải tiết kiệm, gặp thứ gì thích thì cứ mua."
Ăn cơm xong, Trâu Dư Thanh cúi đầu mượn ánh nến chép sách, dặn ta cứ ngủ trước.
Ta cắn một miếng kẹo gạo, cầm lấy đóa hoa nhung đỏ, vậy mà có chút lo lắng cho nó.
Nếu ta đi rồi, bông hoa này ai sẽ cài?
Mượn ánh nến, ta cầm bông hoa nhung đưa nhẹ đến bên tai Trâu Dư Thanh so sánh, màu đỏ tươi thắm, trông cũng khá đẹp.
Hắn đeo đẹp, vậy thì cứ để hắn đeo vậy.
Nụ cười này khiến hắn ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt ta.
Ta chột dạ giấu bông hoa nhung xuống dưới gối, giả vờ ngủ.
Trâu Dư Thanh đặt sách xuống, khẽ hỏi:
"Nóng quá nên không ngủ được sao? Có muốn nghe kể chuyện không?"
Có chuyện để nghe, ta liền ngồi bật dậy.
Trâu Dư Thanh kể một câu chuyện kỳ quái:
"Ngày xưa có một thư sinh, trên đường đi thi gặp một bộ xương trắng, phơi thây nơi hoang dă không ai chôn cất. Thư sinh thấy thương xót, liền dựng bia chôn cất.
Sau này thư sinh thi trượt, chán nản về nhà, nửa đêm lại có một mỹ nhân gõ cửa. Mỹ nhân nói cảm tạ ân nghĩa chôn cất, muốn kết làm phu thê, hai người từ đó sống cuộc sống hạnh phúc."
Ta bĩu môi, có chút thất vọng:
"Chẳng thú vị gì cả."
Trâu Dư Thanh lại ôn hòa cười nói:
"Nàng cứ nghe tiếp đi. Sau này nam nhân nhà bên biết chuyện, vô cůng ngưỡng mộ. Đêm đó liền đi tìm kiếm hài cốt vô danh, cuối cùng cũng tìm được một bộ. Nam nhân nhà bên vừa mừng vừa sợ, vội vàng chôn cất, chờ mỹ nhân đến báo ân.
Công sức không phụ lòng người, nửa đêm cửa nhà hàng xóm bị gõ vang, chỉ nghe thấy ngoài cửa một tráng hán thô lỗ gọi to: 'Ân chôn cất của ân công, tiểu nhân cảm kích vô cůng.'"