"Ngay cả tay nữ nhân cũng chưa từng chạm vào, hắn làm sao biết yêu thương nữ nhân?"
Nghĩ đến dáng vẻ không hiểu phong tình của Trâu công tử.
Lại nghĩ đến mọi thứ mà thiếu gia đã chuẩn bị để cưới Liễu Tam cô nương.
Rượu phải chọn loại có từ hai mươi năm tuổi trở lên, giá y phải là kiểu thêu Tô, kiệu hoa phải có mười thợ thủ công làm gấp rút.
Cho dù là cưới một nàng tiên trên trời bất quá cũng chỉ như vậy.
Thường Lạc vội vàng lấy lòng:
"Ai mà lấy Trâu gia kia, thì đúng là sống cả đời như quả phụ rồi."
"Thiếu gia mới là người đã trải qua phong trần, hiểu được lạnh nóng, nếu không Liễu Tam cô nương làm gì vất vả gom tiền cũng phải gả cho người.
"Chờ Trâu gia có tiền cưới vợ, con cái của thiếu gia và Liễu Tam cô nương cũng đã biết ra phố cãi nhau rồi!"
Bị Thường Lạc nói đến vui vẻ, Chu Nghiễn Lễ khép quạt lại, nhưng cố ý làm ra vẻ khó xử:
"Ban đầu ta cũng không định cưới, nhưng thấy nàng ta thành tâm, đành miễn cưỡng mà nhận vậy."
"Đợi nàng ta vào cửa rồi, ta sẽ từ từ nhổ những gai trong tính cách của nàng, chắc chắn sẽ khiến nàng phải yêu ta đến chết."
Thường Lạc hơi tò mò, liền hỏi:
"Vậy sao mười ngày trước, thiếu gia lại bảo ta đi lấy tiền của Liễu Tam cô nương? Lẽ nào không sợ nàng không chịu gả sao?"
Chu Nghiễn Lễ cười nhẹ đáp:
"Vì thẩm mẫu của nàng không chịu cho nàng một miếng cơm ăn, nàng không có chỗ đi, không gả cho ta thì gả cho ai?"
Thường Lạc nghĩ một lúc, cũng cảm thấy thiếu gia nhà mình quả thật thần cơ diệu toán.
Chưởng quầy tiệm bạc bên cạnh thấy Chu Nghiễn Lễ tiêu tiền hào phóng, liền đến gần chào hàng:
"Công tử xem thử tiệm nhỏ này, làm cho phu nhân bộ năm món vàng, công phí rất hợp lý."
Khi tiếng búa của thợ bạc vang lên, Chu Nghiễn Lễ nhìn thấy trên giá gỗ đàn hương treo một chiếc khóa trường mệnh bạc nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Hắn bỗng nghĩ tới điều gì đó, không nhịn được mà khẽ mỉm cười, chỉ tay vào:
"Thêm một chiếc khóa trường mệnh nữa."
Thường Lạc lại chẳng hiểu gì.
Lẽ nào Liễu Tam cô nương vào cửa, sinh ra một tiểu thiếu gia, lại chỉ đeo một chiếc khóa trường mệnh bằng bạc?
Không phải, mà là lòng đố kỵ của Chu Nghiễn Lễ lại bắt đầu trỗi dậy.
Trâu gia đó nghèo đến mức không có nổi một lượng bạc.
Cũng không thể cưới được cô nương nào tốt hơn Liễu Tam.
Hắn muốn xem xem khi Trâu Dư Thanh, người mà ngay cả thắng hắn cũng không hề tỏ ra vui vẻ, bị vị hôn thê vứt bỏ, sẽ có vẻ mặt như thế nào.
"Chờ đến khi vị hôn thê của Trâu ngốc đến, ta sẽ tặng cho phu thê bọn họ."
"Ta nhất định phải xem xem, tên Trâu ngốc kia lấy được loại hàng gì."
--------------------------
Kiệu hoa dừng lại dưới gốc cây táo già ở đầu phía nam thành.
Ta ló đầu ra nhìn, mới nhận ra hình như mình gả đi có vẻ hơi qua loa.
Khăn trùm đầu được vén lên, trước mắt là gian nhà cũ kỹ, xiêu vẹo.
Chiếc bàn đọc sách thấp một chân còn được kê bằng một mảnh ngói vỡ, hai chén rượu nhạt nhẽo kia hẳn là rượu giao bôi.
Trên giường chỉ có một chiếc chiếu trúc đã giặt sạch sẽ, nhưng chỉ vừa đủ cho một người nằm.
Thấy ta tò mò nhìn hắn, Trâu Dư Thanh đỏ bừng tai, ấp úng không nói nên lời, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc cân trong tay, như thể có thể nhìn ra hoa vậy.
Trong lòng ta thầm nghĩ:
Ai, người này tuy tướng mạo không tệ, nhưng hình như hơi ngốc nghếch, đem hết gia sản đi thuê hoa kiệu rồi.
"Thuê một chiếc kiệu hoa tốt, là nghe nói cô nương chịu nhiều ấm ức ở Chu gia, muốn làm cho cô nương nở mày nở mặt."
"Không ngờ thuê một chiếc kiệu hoa, lại thuê thêm kiệu phu, ai ngờ lại tốn nhiều tiền đến vậy."
Nghe những lời này, trong lòng ta thấy cũng khá vui vẻ.
Ta vừa định nói, nghèo không sao cả, sau này chàng hãy cố gắng đọc sách, ta ở nhà dệt chiếu thêu hoa, chỉ cần phu thê đồng lòng, cuộc sống này không lo không tốt.
Trâu Dư Thanh chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng cầm lấy chiếc bình gốm thô đựng rượu trên bàn đưa cho ta:
"Cái này cho nàng."
Chiếc bình gốm đựng rượu này nhỏ hơn nhiều so với chiếc hũ Chu Nghiễn Lễ đưa cho ta.
Ta lập tức hiểu ra, đây là giống như Chu Nghiên Lễ, muốn ta tiết kiệm tiền.
Sao nam nhân ở đây đều tính toán chi li vậy nhỉ, uổng công ta ban đầu còn tưởng hắn là người tốt.