Ta ngẩn người, suy nghĩ kỹ càng, "phụt" một tiếng bật cười.
Thấy ta cười, khóe miệng Trâu Dư Thanh cũng hơi cong lên.
Sợ ta buồn chán, Trâu Dư Thanh lại kể thêm hai câu chuyện để giải khuây.
Ta sợ làm lỡ thời gian học của hắn, cũng sợ nhìn hắn sẽ ngượng ngùng, nên giả vờ ngủ.
Trâu Dư Thanh nói chuyện nhỏ nhẹ, chiếc quạt hương bồ trong tay cũng chậm rãi phe phẩy, vậy mà thật sự dỗ ta ngủ được.
Thời tiết nóng nực như hấp lửa.
Nửa đêm tiếng dế ngoài tường kêu rả rích như mưa rơi, làm ta tỉnh giấc.
Trâu Dư Thanh mặc nguyęn quần áo ngủ nằm trên đất, có lẽ là quá nóng, trán lấm tấm mồ hôi.
Ta vừa mới chợp mắt một lát, giờ cũng không buồn ngủ lắm, liền nhận lấy chiếc quạt hương bồ trong tay hắn nhẹ nhàng quạt cho hắn.
Ta chống tay, vừa quạt, vừa nghĩ đóa hoa nhung đỏ kia nên cài ở bên thái dương hắn, hay là cài trên tóc nhỉ.
Mượn ánh sao chiếu rọi nửa sân, nghĩ đến dáng vẻ Trâu Dư Thanh cài hoa, ta bất giác cũng mỉm cười.
Vậy ngày mai tạm thời không đi nữa, đợi chiếc chiếu này đan xong, đưa cho hắn rồi mới đi.
Ta đương nhiên cũng không chịu thiệt, cứ coi như đền ba câu chuyện và miếng kẹo gạo kia vậy.
Trong lòng ta càng nghĩ càng thấy sáng tỏ, hắn đối tốt với ta một chút, ta liền đáp lại hắn một chút, đợi đến ngày ta đi, thật sự phải tính sổ, hắn nói ta kể chuyện cho nàng nghe, ta liền nói ta quạt cho hắn, hắn nói ta mua kẹo gạo cho nàng, ta liền nói ta cũng đan chiếu cho chàng.
Chẳng phải là ai cũng không nợ ai sao!
Có điều Trâu Dư Thanh đưa nhiều quá, khiến ta nhất thời không biết làm sao trả lại.
Biết ta sợ nóng, hắn mua một chiếc gối mây nhỏ, ngủ không bị đổ mồ hôi cổ.
Buổi sáng người bán hàng rong đưa đến một gói ô mai, nói là Trâu Dư Thanh cố ý nhờ hắn mua, ngâm với nước giếng, trưa ngủ dậy uống một ly là giải nhiệt nhất.
Ngày hè dài, bóng cây ngắn.
Ta tựa vào chiếc gối mây nhỏ, trong lòng như có một làn gió mát thổi vào.
Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn, ta có thể nhàn hạ ngủ một giấc trưa.
Cửa bị đập "ầm ầm", có khách không mời mà đến.
"Con nha đầu ngươi mới ngủ dậy à, sớm muộn gì cũng bị nhà phu quân ghét bỏ."
Thẩm mẫu dắt theo đệ đệ, nhìn vết hằn của chiếc gối mây trên mặt ta, vốc một nắm kẹo gạo nhét vào tay đệ đệ, mắt láo liên nhìn quanh nhà, miệng không ngừng chê bai:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Hồi còn ở nhà đã nói với ngươi thế nào, vừa lười vừa tham lam, sau này bị đuổi về nhà, xem ngươi khóc ở đâu!"
Khóc ở đâu?
Ta chẳng đi đâu cả!
Ta đã dành dụm được một hũ tiền, đợi sau này thuê một cửa hàng, sẽ không bao giờ phải nhìn mặt người khác mà sống nữa.
Đệ đệ thấy gói ô mai kia, liền ăn vạ đòi uống.
Ta quay mặt đi không thèm để ý, thẩm mẫu lại đột nhiên thở dài nói:
"Thôi được, dù sao cũng thấy ngươi yên bề gia thất rồi, ta cũng yên tâm."
Thẩm mẫu chưa bao giờ cho ta sắc mặt tốt, những lời mềm mỏng này khiến lòng ta chua xót.
Đợi ta gánh nước giếng về, lại phát hiện thẩm mẫu đã dắt đệ đệ đi từ lâu.
Gói ô mai và kẹo gạo trên bàn cũng biến mất.
Ta thở dài, thôi vậy, coi như cho họ.
Ta cầm lấy chiếc chiếu, chậm rãi đan.
Buổi chiều người bán hàng rong lại đến một chuyến, ta nghĩ gói ô mai kia là Trâu Dư Thanh mua, dù sao cũng nên để hắn nếm thử một chút.
Ta đi đến hũ đường lấy tiền, lại phát hiện chiếc hũ sành đựng đường dưới giường trống rỗng.
Ta chợt nhớ đến ánh mắt láo liên của thẩm mẫu buổi trưa và việc bà ta lặng lẽ bỏ đi.
Giải thích vài câu với người bán hàng rong xong, ta vội vàng tông cửa xông ra.
Thẩm mẫu đóng cửa không gặp, thấy ta đập cửa ngược lại còn tức giận mắng ta, mắng ta không có chứng cớ mà ngậm máu phun người.
Mắng đến cuối cùng bà ta thậm chí còn chống nạnh, đắc ý bảo ta cứ việc đi báo quan, bao nhiêu năm nay bà ta cho ta miếng cơm ăn, ơn nuôi dưỡng lớn hơn trời, kiện bà ta trước hết ta phải chịu mười gậy.
Lúc trời nhá nhem tối, ta chỉ lo buồn bã, không nhìn rõ đường đi, còn bị trẹo chân.
Mắt cá chân đau đến mức không đi nổi, ta ngồi xuống tảng đá lớn dưới gốc cây liễu bên bờ sông, từ xa nhìn thấy ánh đèn le lói của các nhà, nhưng không có một ngọn đèn nào là vì ta mà sáng.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Từ việc ở nhà thẩm mẫu làm lụng đến mức mệt mỏi phải trốn đi khóc, mong sớm ngày gả đi.
Đến Chu gia, Chu Nghiên Lễ chỉ vào chiếc hũ sành kia cho ta một chút hy vọng.
Ta tưởng lần này ta có quyền lựa chọn, ta tưởng lần này thật sự khác biệt.
Dù sao chiếc hũ sành kia thật sự đã đầy ắp, đủ mua một vé thuyền, đủ thuê một cửa hàng không lớn.