Thật ra, mười ngày trước, chiếc hũ sành đã đầy ắp đến nỗi nhọn hoắt, cuộc sống tốt đẹp của ta mắt thấy sắp đến rồi.
Nhưng chẳng may, trong phòng bỗng nhiên có kẻ trộm.
Trong lòng ta hiểu rõ kẻ trộm là ai.
Vì tiền trong hũ sành chỉ bị lấy đi một phần nhỏ, còn lại gần như nguyên vẹn.
"Vì sao không lấy hết luôn?"
Lúc ấy, Chu Nghiễn Lễ nằm trên ghế xích đu trong sân, khuôn mặt phủ kín sách, chột dạ giả vờ ngủ, không dám nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của ta.
"Chắc tên trộm kia tầm nhìn hạn hẹp giống ngươi, đúng chứ?"
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Hắn tưởng ta đã rời đi, liền cẩn thận từ dưới sách nghiêng đầu nhìn, lại thấy ta ngồi dưới giàn nho, ôm hũ sành, dùng sức lau mắt.
Chu Nghiễn Lễ chột dạ, bưng chiếc bánh phục linh tinh xảo đưa tới trước mặt ta, hiếm khi mềm mỏng dỗ dành ta:
"Này, cái này cho ngươi ăn, không lấy tiền của ngươi đâu, ngươi đừng khóc nữa.”
"Về số tiền kia, nói không chừng đợi tên trộm đó nghĩ thêm hai ngày, nghĩ thông rồi sẽ trả lại cho ngươi."
Ta không trả lời, ôm hũ sành, im lặng rời đi.
Thường Hỷ nhắc lại chuyện này, hy vọng ta nhớ lại tình cũ:
"Ban đầu đã tính là sẽ lấy hết, nhưng thiếu gia do dự, rồi lại trả lại, chỉ lấy đi một ít."
"Thật ra ta đã nhìn ra, thiếu gia sớm đã động lòng với nương tử rồi, chỉ là thiếu gia tính tình bồng bột, vẫn chưa chuyển biến được, không dám thừa nhận.
"Cho nên mới lấy tiền của nương tử, muốn kéo dài thêm vài ngày, suy nghĩ thông suốt rồi sẽ cưới..."
Thấy ta im lặng, Thường Hỷ trong lòng nổi lên một tia hy vọng:
"Hơn nữa, Trâu gia nghèo lắm, cơm cũng không có mà ăn, kiệu hoa cũng phải gom tiền thuê."
Hắn nói Trâu gia nghèo.
Nhưng chiếc kiệu hoa trước mắt, những chiếc chuông nhỏ ở bốn góc đã được lau sạch sẽ, không có một hạt bụi.
Đệm mềm ở giữa kiệu là mới tinh, những đường may tuy lộn xộn nhưng chặt chẽ, nhìn là biết người ta đã làm rất cẩn thận.
Vào lúc hoàng hôn, có cơn gió nhẹ thổi qua, những chiếc chuông nhỏ liền leng keng ngân lên, như thay mặt cho công tử Trâu gia nói một lời tình tứ.
Không sao, ta cũng vừa vặn góp được một chút tiền.
Ôm chiếc hũ sành nhỏ đầy ắp, ta ngồi vào trong kiệu hoa mềm mại.
Thường Hỷ gấp đến sắp khóc rồi:
"Vậy, vậy thiếu gia về, ta phải ăn nói làm sao đây?"
Ta cúi đầu nhìn hũ sành, lại liếc nhìn chiếc chuông leng keng ngoài kia, nghĩ ngợi một lúc rồi cười nói:
"Ngươi cứ nói rằng Liễu tam cô nương tầm nhìn hạn hẹp, thấy chiếc kiệu hoa đẹp quá liền chạy theo người ta rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
---
Thường Lạc theo Chu Nghiễn Lễ đi vòng quanh Cô Tô một vòng, hành lý trên vai càng lúc càng nặng, không khỏi hối hận sao lúc trước không để Thường Hỷ đi thay.
"Quạt ở đây đẹp quá, mua ba mươi sáu chiếc cho phu tử và bạn học trong thư viện."
Thường Lạc tính toán một chút, cảm thấy không hợp lý.
Phu tử và bạn học trong thư viện cộng lại có ba mươi bảy người, sao lại mua ba mươi sáu chiếc được?
Quạt của Chu Nghiễn Lễ vung lên, đập vào đầu Thường Lạc:
"Ngốc! Lẽ nào còn định tặng cho cái người họ Trâu đó sao?"
Thường Lạc hậm hực đi theo, cảm thấy tâm tư của thiếu gia thật khó hiểu, trước đây hai người vẫn còn thân thiết lắm mà.
Lúc mới vào học, phu tử đã khen thiếu gia có tài năng phi thường, sách trong nhà đọc qua là thuộc lòng, nhìn một lần là nhớ, người trong thư viện không ai qua được hắn.
Đương nhiên, Trâu công tử lúc đó cũng chưa vượt qua được.
Thiếu gia thì nằm trên đùi hồng quan nhân, uống rượu tự mãn:
"Trâu công tử tuy mặt mũi đẹp, đầu óc không phải là ngu ngốc, chỉ tiếc là gặp phải thiếu gia ta đây."
"Haiz, chỉ biết những tiểu tử nghèo dù có đọc sách cũng chẳng có tương lai ."
Nhưng sau đó Trâu công tử, người chỉ lo học hành, lại thi qua hắn.
Nụ cười của thiếu gia nhà mình không giữ được nữa.
Nhưng thiếu gia từ nhỏ đã thông minh, trong đầu luôn đầy những kế hoạch tinh quái.
Liễu Tam cô nương đến, thiếu gia nhanh chóng nghĩ ra một trò đùa.
Hắn bảo Liễu Tam cô nương làm bánh tét, nói là sẽ mang đến thư viện làm bữa khuya.
Liễu Tam cô nương tưởng rằng Chu thiếu gia coi trọng mình.
Liễu Tam cô nương trong lòng vui vẻ, không cần người dưới giúp đỡ, một mình vui vẻ ngâm ba cân táo mật, mười cân gạo nếp, nấu hai đêm canh lửa, dùng lá sen tươi gói gọn gàng, giữa trời nắng chói chang, tự mình mang đến.
Thiếu gia đương nhiên không thèm nhìn mấy thứ ngọt ngấy này, chỉ muốn lấy ra trêu đùa Trâu công tử.
Liễu Tam cô nương vừa mang đến, đã bị thiếu gia ném xuống đất trước mặt.
Thiếu gia tưởng Trâu công tử nghèo, sẽ nhặt mấy cái này mang về ăn.
Nhưng chưa đợi được Trâu công tử, lại thấy Liễu Tam cô nương đứng đó, tức đến ứa nước mắt.
Vẫn là Trâu công tử không đành lòng, nhặt lên, phủi bụi trên lá sen, cắn một miếng:
"Ngon lắm."
Liễu Tam cô nương nín khóc mỉm cười, cũng có chút ngượng ngùng:
"Những quả táo mật đó là ta chọn từng quả một, hạt đều bỏ đi hết rồi."
Nhìn hai người trước mắt như một đôi uyên ương, thiếu gia trong lòng cảm thấy như có một hạt táo mắc trong cổ họng, càng thêm khó chịu.