A Thiền

Chương 1



Thường Hỷ chặn trước kiệu hoa, không thể nhịn được mà thay chủ nhân của mình là Chu Nghiễn Lễ biện hộ:

“Mấy hôm trước, thiếu gia có hẹn với Lý chưởng quỹ của cửa hàng vải đặt mua mấy tấm gấm đỏ, còn sai người đến kinh thành, bỏ một số tiền lớn đặt mua một lượng lớn nữ nhi hồng. Này, nhìn dáng vẻ này chắc chắn là muốn cưới nương tử vào cửa rồi.”

Thấy ta im lặng, Thường Hỷ kiễng chân, lại chỉ vào hũ sành đầy ắp trong lòng ta:

“Thiếu gia không phải đã nói sao, khi nào nương tử tích đầy hũ nhỏ này sẽ cưới nương tử vào cửa."

"Bây giờ gian nan đã qua, khó khăn lắm mới đầy, sao nương tử lại đột nhiên muốn đi?”

Ta nghĩ một lát, cảm thấy mình hình như có chút tùy hứng rồi.

Một năm trước, khi ta đến nương nhờ Chu gia, đúng vào giờ Chu gia đang ăn cơm.

Ta gầy gò nhỏ nhắn, trên người là bộ y phục rách rưới.

Sợ người khác khinh miệt mình, ta liếc nhìn bát cơm trên bàn, chỉ cúi đầu cẩn thận nuốt nước miếng.

Chu Nghiễn Lễ ánh mắt tràn đầy vẻ ghét bỏ, vô thức coi ta là ăn mày, sai Thường Hỷ đuổi ta đi.

Chu phụ buông đũa mắng hắn, nói rằng năm đó Chu gia chạy nạn, nếu không nhờ ân nhân cho ông nội một miếng cơm, thì đâu có Chu Nghiễn Lễ ở đây mà khinh bỉ ta.

Chu phụ nghiêm túc nói với ta rằng, nếu đã là ân tình của tổ tiên, Chu gia sẽ không quên ơn.

Nhưng nhìn vẻ mặt khinh thường của Chu Nghiễn Lễ và bộ đồ lụa đắt tiền trên người hắn, ta cũng có mấy phần do dự.

................ Nếu không, nếu không thì thôi vậy, hôn sự này cứ thế bỏ qua đi, ta coi như cũng giữ được chút thể diện trước mặt Chu Nghiễn Lễ.

Nhưng ta chưa kịp mở miệng thì…

Chu Nghiễn Lễ chán ghét rời mắt, đột nhiên nhìn thấy hũ đựng đường trên bàn đã hết, liền cười nhạo nói:

“Cưới ngươi cũng được, nhưng không có chuyện mặt dày ăn uống nhờ nhà ta, còn đòi nhà ta chuẩn bị của hồi môn cho cô nương, đúng chứ?

“Ta cũng không làm khó ngươi đâu, chỉ cần ngươi tích đầy chiếc bình này, ta sẽ cưới ngươi.”

"Liễu Tam cô nương không đồng ý cũng chẳng sao cả, dù sao Chu gia cũng không có kiệu hoa hay giá y cho ngươi đâu.”

Ánh mắt hắn đầy chế giễu, như thể ta là một con bọ hút máu, lợi dụng hôn sự để ăn uống miễn phí ở Chu gia.

Hắn đúng là coi thường ta quá!

Ta không phải là nương tử lười biếng chỉ biết ăn không ngồi rồi.

Giặt giũ, nấu ăn, dệt chiếu, khâu giày, thêu hoa, vẽ mẫu ta đều biết.

Ta khéo tay lại chăm chỉ, có thể khiến cuộc sống của mình trở nên sung túc.

Ôm chiếc hũ nhỏ trong tay, ta nhìn thẳng vào Chu Nghiễn Lễ, nghiêm túc nói:

“Vậy thì một lời đã định.”

Ta tưởng chiếc bình nhỏ như vậy, chắc chắn sẽ dễ dàng lấp đầy.

Ban đầu ta thức khuya nửa tháng, vẽ hoa thêu mẫu, làm dây kết cho người ta, tiền kiếm được rất nhanh đã lót một tầng đáy.

Nhưng lại bị Thường Hỷ lấy đi phần lớn.

Khi ta ôm chiếc bình chỉ còn ba đồng xu kêu leng keng đến hỏi Thường Hỷ, đống xu ấy lại đang nằm trên bàn của Chu Nghiễn Lễ.

Chu Nghiễn Lễ đang ở tạ đình, cùng một đám bạn rượu nghe kịch ngắm hoa.

Thường Hỷ biết ta thường xuyên thức khuya làm việc, không dám nhìn vào đôi mắt mệt mỏi và xanh xao của ta:

“Thiếu gia, thiếu gia nói, nương tử ăn ở đều ở Chu gia, ngoài việc ăn uống ra, còn phải chi tiêu cho dầu đèn, giấy bút…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giữa ánh nắng xuân tháng Tư, Chu Nghiễn Lễ dựa vào lan can, thản nhiên nâng chén trà lên nhìn ta:

“Lẽ nào Liễu Tam cô nương chưa vào cửa đã muốn ăn không ngồi rồi à?”

Đột nhiên nhớ ra điều gì, Chu Nghiễn Lễ lại cười nghịch ngợm,

“Hay là nói, ngươi muốn cưới ta, lòng nóng vội không chịu nổi rồi?”

Nghe hắn trêu chọc, đám bạn bè thân thiết của hắn liền không kiêng nể gì nhìn ta cười:

“Chu thiếu gia phong lưu, dung mạo đẹp, nếu ta là hoa khôi hồng quan nhân, dù phải tự mình chuộc thân cũng muốn gả cho hắn.”

"Cô nương người ta ngày xuân tình ý miên man, bây giờ trướng ấm ngày dài, mơ mộng uyên ương.”

Câu nói ấy khiến Chu Nghiễn Lễ rất vui vẻ, hắn chỉ vào đống đồng xu mà ta vất vả kiếm được:

“Nói hay lắm, số tiền này thưởng cho các ngươi uống rượu.”

Lúc dùng tiền ta vất vả kiếm được để thưởng cho kẻ khác, Chu Nghiễn Lễ ngồi đó, nhìn ta một cách thản nhiên, như thể muốn nhìn thấy sự tức giận và khó xử trên khuôn mặt ta, tốt nhất là thấy ta rơi lệ.

Nhưng hắn đã sai rồi.

Ta bướng bỉnh đứng dậy, không khóc cũng không làm loạn, người nghèo cũng muốn tranh giành chút sĩ diện:

"Những thứ trong Chu gia, từ cây cỏ đến giấy tờ, tiền nhà tiền ăn, phiền Chu thiếu gia làm một bảng chi tiết cho ta."

"Ta tin rằng Chu thiếu gia, đường đường là nam tử hán đại trượng phu, sẽ không đến vị hôn thê của mình cũng bắt nạt."

Sau này, việc tiết kiệm tiền trở nên khó khăn vô cùng.

Mùa đông, đục băng giặt đồ, mùa hè dệt chiếu khâu giày.

Những mảnh đá lạnh và gai tre cứ liên tục làm tay ta chảy máu, những vết thương cũ lại thêm vết thương mới.

Ta rất cứng đầu, những đau đớn ấy vẫn có thể chịu đựng được.

Nhưng ăn cơm ở Chu gia, luôn có trái cây bánh ngọt, hình thức tinh xảo đến mức ta chưa bao giờ thấy.

Nhưng những thứ ấy cần rất nhiều tiền, ta không ăn nổi.

Chu Nghiễn Lễ luôn nếm một miếng, rồi vứt đi ngay trước mặt ta, thấy ta thèm cũng không chút khách khí chế giễu ta:

"Liễu Thiền Nhi, nữ tử như ngươi ta gặp nhiều rồi."

"Rõ ràng vừa lười vừa tham ăn, tầm nhìn hạn hẹp, một lòng muốn gả vào nhà giàu sang để sống tốt nhưng lại giả vờ không để tâm."

Lời nói ấy làm ta vừa ngượng vừa thẹn, trên mặt nóng bỏng như bị thiêu đốt.

Lúc nương nhờ nhà thẩm mẫu, ta cũng làm rất nhiều việc, nhưng chưa bao giờ được no bụng.

Ngày thu hoạch lúa trước kia, ta cắt cỏ suốt một ngày, về đến nhà cũng không có ai để lại cho một ngụm canh.

Ta chỉ lén ăn nửa cái bánh ngô lạnh của đệ đệ, liền bị thẩm mẫu chỉ cây dâu mắng cây hòe, châm chọc suốt ba ngày.

Nói con ve trên cây vừa lười vừa tham ăn, tầm nhìn hạn hẹp cả ngày chỉ biết kêu to.

Ta không biết phải phản bác thế nào.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Vì thực ra ta cũng muốn ở lại Chu gia

Có lẽ, có lẽ ta thật sự vừa lười vừa tham ăn.

Mùa đông lạnh lẽo, ta chỉ mong được ăn một miếng bánh nóng hổi.

Mùa hè nóng nực, ta muốn nghỉ ngơi một chút, cũng muốn nhâm nhi một ly nước mát.

Nói cho cùng, cũng chỉ tại ta lười biếng và tham ăn, si mê nghĩ đến một cuộc sống tốt đẹp.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com