Tiếng chuông chùa U Minh vọng lại từ phía xa, ngân nga, trầm bổng, nhưng chẳng thể xua tan cái lạnh lẽo đang bủa vây lấy Linh Lan. Nàng quỳ giữa sân, nền đá lạnh lẽo thấm vào da thịt, khiến từng khớp xương nhức nhối. Trăng rằm treo lơ lửng trên đỉnh đầu, tròn vành vạnh, nhưng lại nhuốm một màu đỏ quỷ dị, hệt như máu sắp tràn ra.
Trước mặt Linh Lan là điện Thái Hòa, nơi hoàng đế ngự triều. Nhưng giờ phút này, nó chỉ là một cái lồng son giam cầm nàng, chứng kiến sự sụp đổ của cả gia tộc.
"Linh Lan, ngươi còn gì để nói không?" Giọng nói của thái giám Trương công công the thé, vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Hắn ta là tâm phúc của hoàng đế, ánh mắt sắc lạnh như dao găm, chỉ chực chờ xé nát nàng.
Linh Lan ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Trương công công. Khuôn mặt nàng tái nhợt, đôi môi khô khốc, nhưng ánh mắt vẫn kiên định. "Ta vô tội. Phụ thân ta vô tội. Cả gia tộc ta vô tội."
Trương công công cười khẩy, tiếng cười nghe rợn người. "Vô tội? Chứng cứ rành rành ra đó, còn chối cãi? Tướng quân phủ cấu kết với phản tặc, âm mưu soán ngôi, tội ác tày trời, đáng tru di cửu tộc!"