Gấm Hoa

Chương 22



 

Linh Lan và Long Uy cùng nhau trốn thoát khỏi sự truy đuổi của quân triều đình. Họ đến một vùng đất xa xôi, hẻo lánh, bắt đầu xây dựng lại lực lượng.

 

Họ biết rằng, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Họ sẽ không bao giờ từ bỏ mục tiêu của mình.

 

Họ sẽ quay lại Giang Nam để trả thù, để lật đổ triều đình thối nát, để xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn.


 

Sau khi trốn thoát khỏi Giang Nam, Linh Lan và Long Uy cùng những người còn sót lại ẩn náu trong một thung lũng hẻo lánh, hiểm trở. Nơi này hoang vu, ít người lui tới, là địa điểm lý tưởng để xây dựng lại lực lượng.

 

Những ngày đầu tiên vô cùng khó khăn. Họ thiếu thốn mọi thứ, từ lương thực, thuốc men đến vũ khí. Họ phải tự kiếm ăn, tự chữa bệnh, tự rèn vũ khí.

 

Linh Lan, dù bị thương, vẫn cố gắng gượng dậy, động viên mọi người. Nàng sử dụng những kiến thức y học mà nàng biết để chữa trị cho những người bị thương. Nàng tìm kiếm những loại thảo dược có thể ăn được để bổ sung dinh dưỡng. Nàng hướng dẫn mọi người cách rèn vũ khí đơn giản từ những vật liệu có sẵn.

 

Long Uy cũng không hề kém cạnh. Anh ta là một vương gia, quen sống trong nhung lụa, nhưng khi đối mặt với khó khăn, anh ta lại thể hiện một tinh thần kiên cường đáng kinh ngạc. Anh ta cùng mọi người khai hoang, trồng trọt, săn bắn. Anh ta dạy mọi người cách chiến đấu, cách sử dụng vũ khí.

 

Cùng nhau vượt qua gian khổ, mối quan hệ giữa Linh Lan và Long Uy ngày càng trở nên gắn bó. Họ không chỉ là đồng minh, mà còn là tri kỷ, là chỗ dựa tinh thần của nhau.

 

Trong những đêm trăng sáng, họ thường ngồi bên nhau, tâm sự về những ước mơ, hoài bão. Họ cùng nhau vạch ra kế hoạch cho tương lai, cùng nhau tin tưởng vào một ngày chiến thắng.

 

Linh Lan nhận ra rằng, nàng đã yêu Long Uy. Nàng yêu sự dũng cảm, kiên cường, và tấm lòng nhân ái của anh ta. Nàng yêu cái cách anh ta nhìn nàng, luôn chứa đựng sự tin tưởng và ngưỡng mộ.

 

Long Uy cũng yêu Linh Lan. Anh ta yêu trí tuệ, bản lĩnh và sự kiên định của nàng. Anh ta yêu cái cách nàng luôn quan tâm, chăm sóc mọi người. Anh ta yêu cái cách nàng chiến đấu, không bao giờ khuất phục trước khó khăn.

 

Tình yêu của họ nảy mầm trong khói lửa chiến tranh, lớn lên trong gian khổ và thử thách. Đó là một tình yêu chân thành, sâu sắc và thiêng liêng.

 

Một ngày nọ, Long Uy nắm lấy tay Linh Lan, nhìn nàng bằng ánh mắt trìu mến.

 

"Linh Lan, ta yêu nàng." Anh ta nói, giọng chân thành.

 

Linh Lan nhìn Long Uy, nước mắt rưng rưng.

 

"Ta cũng yêu chàng." Nàng đáp, giọng nghẹn ngào.

 

Họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, nụ hôn của tình yêu và sự hy vọng.

 

Sau khi thổ lộ tình cảm, Linh Lan và Long Uy càng thêm quyết tâm xây dựng lại lực lượng. Họ biết rằng, họ không chỉ chiến đấu cho bản thân mình, mà còn chiến đấu cho nhau, cho tình yêu của họ.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com