Gấm Hoa

Chương 2



 

Nàng và hắn, vốn là thanh mai trúc mã. Khi hắn còn là một hoàng tử không được sủng ái, nàng đã luôn ở bên cạnh, động viên, giúp đỡ hắn. Nàng đã dùng trí tuệ và sự sắc sảo của mình, giúp hắn vượt qua bao nhiêu âm mưu, thủ đoạn trong cung. Nàng đã yêu hắn, một tình yêu ngây thơ và thuần khiết.

 

Nhưng khi hắn leo lên ngôi báu, hắn đã thay đổi. Hắn trở nên đa nghi, tàn nhẫn và vô tình. Hắn nghe theo lời xúi giục của gian thần, nghi ngờ Tướng quân phủ có ý đồ tạo phản. Hắn ra tay tàn độc, g.i.ế.c hại cả gia tộc nàng.

 

"Linh Lan, ngươi thật sự không hối hận sao?" Giọng nói của hoàng đế lại vang lên, lần này mang theo một chút tiếc nuối.

 

"Hối hận?" Linh Lan cười cay đắng. "Ta hối hận vì đã từng yêu ngươi. Hối hận vì đã tin ngươi."

 

Im lặng. Một sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy điện Thái Hòa. Chỉ còn tiếng gió rít gào và tiếng chuông chùa U Minh vọng lại.

 

"Được. Vậy thì đừng trách trẫm vô tình." Giọng nói của hoàng đế trở nên lạnh lẽo như băng. "Trương công công, hành hình."

 

"Tuân lệnh." Trương công công vung tay, ra hiệu cho đám thị vệ.

 

Hai tên thị vệ tiến lên, túm lấy Linh Lan. Nàng không hề phản kháng, chỉ nhắm mắt, chờ đợi cái chết.

 

Nhưng đúng lúc đó, một tiếng thét vang lên xé tan màn đêm.

 

"Dừng tay!"

 

Một bóng người lao ra từ bóng tối, nhanh như cắt, đánh bật hai tên thị vệ. Đó là một người đàn ông, mặc áo đen, khuôn mặt bị che kín.

 

"Ngươi là ai?" Trương công công quát lớn.

 

Người đàn ông áo đen không trả lời, chỉ rút kiếm, xông thẳng vào đám thị vệ. Kiếm khí lạnh lẽo, nhanh như chớp giật, chỉ trong chớp mắt đã có mấy tên thị vệ ngã xuống.

 

"Bảo vệ hoàng thượng!" Trương công công hoảng hốt, vội vàng hô hoán.

 

Đám thị vệ xông lên, bao vây lấy người đàn ông áo đen. Nhưng hắn ta quá mạnh, kiếm pháp vô cùng tinh xảo, mỗi đường kiếm đều mang theo sát khí.

 

Linh Lan mở mắt, nhìn người đàn ông áo đen. Nàng không biết hắn là ai, nhưng nàng cảm nhận được sự quen thuộc từ hắn.

 

"Đi đi! Đừng lo cho ta!" Linh Lan hét lớn. Nàng không muốn hắn phải c.h.ế.t vì nàng.

 

Người đàn ông áo đen không nghe, vẫn tiếp tục chiến đấu. Hắn ta như một con sói đơn độc, dũng mãnh và kiên cường.

 

Nhưng dù hắn ta có mạnh đến đâu, cũng không thể chống lại được vòng vây dày đặc của đám thị vệ. Dần dần, hắn ta bắt đầu bị thương.

 

Một tên thị vệ c.h.é.m một nhát vào vai hắn ta. Máu tươi b.ắ.n ra, nhuộm đỏ vạt áo đen.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com