Cả gia đình ta bất ngờ xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cổ đại.
Hệ thống bảo rằng: chỉ khi nào không OOC (Out of Character – hành xử không giống nguyên tác), đi đúng tuyến nội dung cho đến khi kết thúc, thì mới có thể quay về hiện đại.
Kết quả là… chẳng ai thèm để tâm đến nó cả.
Trong nguyên tác, vị Cửu Thiên Tuế đầy quyền lực, mưu mô độc đoán, đang giữa triều đình thì bỗng “phịch” một tiếng quỳ sụp trước vị hoàng đế bù nhìn yếu đuối, giọng run rẩy:
“Phụ hoàng…”
Các đại thần trong điện: “???”
Chính chủ Cửu Thiên Tuế: “?!!”
Trong nguyên tác, vị hoàng tử thất lạc, sống cảnh ăn xin nơi dân gian được hoàng thất tìm thấy, lập tức nhào tới ôm lấy chân hoàng đế, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Con trai à, cuối cùng con cũng tìm được ta rồi! Ta sắp chết đói đến nơi rồi hu hu hu…”
Mọi người tại đó đều chấn động: Thằng nhóc hoàng đế mới là phụ hoàng của ngươi cơ mà!!!
Còn ta, nuốt nước bọt đánh ực một cái, nhìn đứa em trai theo thân phận nguyên tác nhưng thực chất linh hồn bên trong lại là bạn trai ta ở hiện đại, gượng cười:
“How are you?”
Bạn trai ta đáp, mặt mày đen kịt:
“I am not fine. Thank you.”