Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ai Rảnh Làm Pháo Hôi!

Chương 4



Để giữ gìn tình thân hai nhà, đừng nói nhà họ Cố không chịu để Thẩm Ngọc Thanh rời đi, ngay cả nhà họ Thẩm cũng không chấp nhận con gái mình ly hôn.

 

Họ trói buộc Thẩm Ngọc Thanh bằng một sợi xích vô hình, nhốt cô ấy trong một chiếc lồng nhỏ xíu, không có đường thoát thân.

 

Tôi thở dài, day trán hỏi yếu ớt:

 

“Còn chuyện gì khác không?”

 

Tiểu Thúy đáp:

 

“Đúng rồi, quản sự báo tiệm cầm đồ có đồ muốn giao cho ngài, hiện đang chờ trong sảnh bên.”

 

Nghe đến chuyện đó, tôi lập tức tỉnh táo, vội vàng dặn:

 

“Mau mời người vào đi!”

 

Nghĩ đến đống vàng của mình, tôi còn chẳng ngồi yên được, đứng ngay ngoài cửa ngóng nhìn.

 

Một giây sau, một bóng người xuất hiện nơi khung cửa…

 

Tôi mang theo nụ cười rạng rỡ, vội vã bước ra đón… vàng ơi, ta tới đây!

 

Nhưng khi nhìn rõ người đến, tôi khựng lại tại chỗ.

 

Xui xẻo thật, sao Cố Bắc Thần và Điền Trân Trân lại xuất hiện ở đây chứ.

 

Nụ cười trên mặt tôi còn chưa kịp thu lại, đã nghe Cố Bắc Thần lên tiếng:

 

“Thanh Thanh, em sắp xếp chỗ ở cho cô Điền, tiện thể điều thêm mấy nha hoàn sang hầu hạ cô ấy.”

 

“À đúng rồi, bảo quản sự các tiệm vải vóc và trang sức mang nhiều kiểu mới đến đây, để cô Điền chọn thêm vài bộ.”

 

Ánh mắt Điền Trân Trân đầy đắc ý, không giấu nổi vẻ khoe khoang:

 

“Bắc Thần không yên tâm để tôi ở khách điếm một mình, đã năn nỉ phu nhân cho tôi ở lại đây rồi đấy.”

 

Tôi đảo mắt một vòng, lạnh nhạt nói với Cố Bắc Thần:

 

“Tôi không có tiền.”

 

“Anh muốn sắp xếp cô ta ở đâu cũng được, nhưng chuyện mua sắm quần áo, trang sức, tôi không chi một đồng nào cả.”

 

“Anh muốn mua thì tự mình bỏ tiền ra.”

 

Cố Bắc Thần còn chưa kịp phản ứng, sắc mặt Điền Trân Trân đã lập tức trở nên khó coi:

 

“Bắc Thần nói mỗi tháng trong nhà đều phát tiền sinh hoạt cho từng phòng, còn có cổ tức từ cửa hàng, sao lại không có tiền được?”

 

“Lẽ nào... tất cả bị cô giấu đi rồi?”

 

Ánh mắt Cố Bắc Thần nhìn tôi cũng dần chuyển từ áy náy sang nghi ngờ.

 

Hừ, đồ đàn ông tồi. Không mang về nhà một đồng đã đành, giờ còn dám soi mói cả tiền trong tay vợ mình, thật kinh tởm.

 

“Nếu bây giờ cô lấy tiền ra, tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện.” Giọng Cố Bắc Thần lạnh tanh.

 

Tôi chỉ thản nhiên đáp lại: “Không có.”

 

Cố Bắc Thần tức đến mức mặt mày tái xanh, sải bước dài đi thẳng vào phòng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Tôi tự mình vào lấy!”

 

Thế nhưng khi nhìn thấy căn phòng chỉ còn lại vài món đồ đơn sơ, anh ta hoàn toàn ngây người.

 

“Tranh chữ của tôi đâu? Bộ sưu tập đâu hết rồi? Quần áo của tôi nữa!”

 

“Thẩm Ngọc Thanh!" Cố Bắc Thần gào lên, lao đến trước mặt tôi:

 

“Đồ đạc đáng giá trong phòng bị cô đem đi đâu rồi?”

 

“À, sau khi anh đi, tiệm hồi môn của tôi không có người trông coi, ngày nào cũng lỗ vốn. Tôi ngại mở miệng xin người nhà nên đành mang hết những món có giá trong phòng đi cầm cố, vá lỗ hổng sổ sách.”

 

“Giờ anh về rồi, mau đưa tôi ít bạc, sổ sách còn thiếu một khoản lớn đấy.”

 

“Cô…!"  Cố Bắc Thần bị chọc giận đến mức lùi một bước, suýt thì ngã ngửa ra sau.

 

Thật ra, nguyên chủ rất có đầu óc buôn bán, mấy tiệm dưới danh nghĩa tuy không phải là vàng đổ vào như nước, nhưng thu nhập cũng rất khá.

 

Sau khi cô ấy qua đời, mấy thứ đó đều bị Cố Bắc Thần và Điền Trân Trân chiếm mất.

 

Suy cho cùng, hai kẻ đó chính là đang giành giật từng đồng từng cắc trong tay tôi.

 

Tôi không chỉ muốn bọn họ trắng tay, mà còn phải moi cho bằng hết số bạc từ tay Cố Bắc Thần thì mới hả dạ.

 

Tôi cứ tưởng Cố Bắc Thần sẽ chẳng dễ dàng gì đưa tiền ra, không ngờ anh ta lại nói:

 

“Tôi cũng không có bạc lẻ trong người. Ngày mai tôi sẽ nói với mẹ, cô yên tâm, tôi sẽ không nói là cô đòi.”

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Tôi nói lời giữ lời." Anh ta chịu bỏ tiền, chẳng dại gì tôi không lấy.

 

“Bắc Thần…" Điền Trân Trân muốn mở miệng, nhưng bị Cố Bắc Thần kéo đi.

 

Đợi hai người họ đi rồi, quản sự của tiệm cầm đồ cũng mang cá vàng nhỏ đến.

 

Tôi xách hai chiếc rương nặng trịch, trong lòng vui như trẩy hội.

 

7. 

 

Buổi tối, tôi hẹn gặp Tần Minh Nguyệt: “Chuyện gì xảy ra vậy? Tình tiết sao lại bị đẩy sớm lên rồi?”

 

Tần Minh Nguyệt ngượng ngùng gãi mũi, nhìn là biết có tật giật mình. 

 

“Tớ ra sức dụ dỗ Cố Bắc Chu, tên đó chỉ muốn bỏ trốn với tớ, hoàn toàn quên mất chuyện gây khó dễ cho cậu em trai thân yêu của hắn, thế là nam nữ chính quay về sớm hơn dự kiến.”

 

Tôi trợn tròn mắt, tức đến mức lỗ mũi muốn bốc khói.

 

“Cậu muốn bỏ trốn với tên bệnh hoạn đó à?”

 

Tần Minh Nguyệt vội vàng phủ nhận: “Làm gì có? Tớ đâu phải người thích bị ngược.”

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy vẫn bỏ trốn theo kế hoạch cũ chứ?”

 

Tần Minh Nguyệt gật đầu: “Tất nhiên, đây là cách dễ thoát thân nhất mà không khiến ai nghi ngờ, không thể bỏ lỡ cơ hội này.”

 

Nói rồi, cô ấy đưa tôi một vật nặng trịch.

 

Tôi nhìn kỹ lại, hóa ra là một khẩu súng.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com