Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ai Rảnh Làm Pháo Hôi!

Chương 3



Chẳng lẽ...

 

Tôi xót xa liếc nhìn thân thể cô ấy, may mà chẳng thấy vết thương nào.

 

Nguyệt Nguyệt hừ lạnh:

 

“Cái loại đàn ông trình độ thấp đó, chưa đủ tầm để tớ phải hiến thân đâu.”

 

Tôi cười hì hì, níu tay cô ấy đung đưa qua lại:

 

“Tớ lo cho cậu thôi mà~”

 

“Còn hai ngày thì đừng gặp nhau nữa, tránh bị người khác nghi ngờ.” Nguyệt Nguyệt dặn dò.

 

Tôi gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được làm nũng:

 

“Tớ sẽ nhớ cậu lắm đó.”

 

Cô ấy gật đầu qua loa rồi quay lưng bỏ đi.

 

Hừ, đúng là vô tình.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tối hôm đó, tôi lại đếm một lần nữa đống ngân phiếu mà cả đời này chắc không tự kiếm được, lòng tràn đầy sung sướng, tôi sắp thành phú bà thật rồi!

 

Mấy ngày nay vì chuyện bỏ trốn mà luôn nơm nớp lo sợ, giờ có chỗ dựa rồi, cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ một giấc ngon lành.

 

Chỉ vài hôm nữa thôi, chị đây cũng sẽ được tận hưởng cuộc sống phong lưu bên bờ sông Thượng Hải rồi!

 

Sáng hôm sau, tôi còn đang mơ mộng tán tỉnh thiếu soái quân phiệt trong mộng, thì tiếng thét lãnh lót của Tiểu Thúy đột ngột vang lên bên tai:

 

“Thiếu phu nhân! Thiếu gia về rồi ạ!”

 

Ai về cơ?

 

Thiếu gia?

 

Cố Bắc Thần?

 

Tôi lăn thẳng xuống giường, giọng run rẩy hỏi:

 

“Cố Bắc Thần… về rồi sao?”

 

Tiểu Thúy hốt hoảng chạy đến đỡ tôi dậy:

 

“Tiểu Thúy biết người vui lắm, nhưng cũng đừng xúc động đến mức này chứ, lỡ ngã bị thương thì biết làm sao bây giờ?”

 

Tôi chẳng màng đến đau đớn trên người, vội hỏi tiếp:

 

“Thiếu gia về một mình à?”

 

Tiểu Thúy đảo mắt né tránh:

 

“Thiếu gia còn mang theo một cô gái, nói là sẽ tạm ở lại phủ vài hôm...”

 

Tôi như bị sét đánh ngang tai.

 

Cốt truyện… bắt đầu rồi.

 

5.

 

Tôi bị Tiểu Thúy vừa kéo vừa lôi đến tiền sảnh. Là một nữ pháo hôi kiêm chính thất bị ngược đến chết, tôi thật sự không hề muốn đối mặt với cặp nam nữ chính chuyên hành tôi ra bã kia.

 

Cố Bắc Thần là con út của nhà họ Cố, lại là con trai đích tôn của lão gia, nên vừa về đến phủ đã được mọi người vây quanh như sao vây trăng sáng.

 

Người được vây quanh cùng anh ta, chính là nữ chính – Điền Trân Trân.

 

Cô ta mặc một bộ đồng phục học sinh màu lam ngọc đang thịnh hành, vẻ mặt ngạo mạn, ánh mắt đầy khinh thường nhìn đám nữ nhân trong nội viện.

 

Bầu không khí ấm áp trong đại sảnh lập tức đóng băng khi tôi bước vào.

 

Cố Bắc Thần nhìn thấy tôi, vẻ mặt hơi lúng túng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Thanh Thanh…”

 

“Cô ấy chính là người vợ hữu danh vô thực của anh sao?”

 

Điền Trân Trân ló đầu từ sau lưng anh ta, tò mò đánh giá tôi từ đầu đến chân.

 

“Trông cũng được đấy, tiếc là chỉ là một phụ nữ bó chân thời đại cũ, chẳng biết gì về thế giới bên ngoài.”

 

Hay lắm.

 

Mở màn đã ra oai thị uy với tôi rồi à?

 

Rất tiếc tôi không phải nguyên chủ bị nhồi sọ tam tòng tứ đức từ bé, để người ta vả tận mặt mà vẫn còn phải nhịn.

 

Đụng phải tôi, coi như trứng chọi với đá rồi đấy.

 

“Tôi đến không đúng lúc rồi nhỉ? Làm phiền hứng thú nạp vợ lẻ của anh rồi.”

 

Điền Trân Trân vốn tự cao tự đại, làm gì cam tâm làm vợ lẽ cho người ta, sống dưới trướng người khác?

 

Quả nhiên, cô ta lập tức nhảy ra trước mặt Cố Bắc Thần, cau mày chỉ thẳng vào tôi:

 

“Tôi không thèm làm vợ lẽ của ai cả.”

 

“Bắc Thần nói với tôi, giữa hai người chẳng có tình cảm gì.”

 

“Người không được yêu mới là kẻ thứ ba.”

 

“Cô nên chủ động ly hôn đi, cũng xem như giữ lại chút thể diện cho bản thân.”

 

Lời vừa dứt, sắc mặt tất cả phụ nữ trong phòng lập tức thay đổi.

 

Đại phu nhân ngồi ở ghế chủ vị cũng thu lại vẻ nhân từ, lạnh lùng nói với Cố Bắc Thần:

 

“Nhà chúng ta nhỏ, không có dư phòng đâu. Con vẫn nên để người bạn này của con ra khách điếm mà ở.”

 

“Con mới về, trước hết nên đến thỉnh an cha con, rồi kể xem du học nước ngoài học được gì, có giúp được việc kinh doanh trong nhà không.”

 

“Còn có vợ con, ở nhà hầu hạ mẹ chồng, đợi con mấy tháng trời, bây giờ con về rồi thì phải đối xử tốt với con bé.”

 

“Chứ đừng mang mấy người linh tinh về nhà, làm nhà cửa loạn hết cả lên.”

 

“Mẹ…"  Cố Bắc Thần muốn giải thích cho Điền Trân Trân.

 

Nhưng đại phu nhân đã vung tay ngắt lời:

 

“Mẹ mệt rồi, tất cả lui đi.”

 

Mấy cô tiểu thư, vợ lẻ thấy thế đều lần lượt đứng dậy cáo lui.

 

Điền Trân Trân không cam lòng, ôm lấy cánh tay Cố Bắc Thần làm nũng:

 

“Bắc Thần, em không muốn ở khách điếm một mình đâu~”

 

Cố Bắc Thần nhìn tôi. Tôi chẳng thèm đoái hoài đến anh ta, quay người bỏ đi.

 

6.

 

Tiết trời đầu thu oi bức, lại thêm cốt truyện bị đẩy nhanh, khiến đầu óc tôi rối bời.

 

Tiểu Thúy bưng đến một bát tổ yến mát lạnh, nhỏ nhẹ an ủi tôi:

 

“Thiếu phu nhân, mặc kệ thiếu gia dẫn về loại phụ nữ gì, người vẫn là vợ cả duy nhất của thiếu gia, chẳng ai vượt qua được người đâu ạ.”

 

Phải rồi. Vì sao nguyên chủ lại bị hành cả thể xác lẫn tinh thần, đến mức thà tự sát còn hơn ly hôn?

 

Bởi vì cô ấy là thiếu phu nhân của nhà họ Cố, đồng thời là tiểu thư nhà họ Thẩm – Thẩm Ngọc Thanh.

 

Hai nhà Cố – Thẩm không chỉ có quan hệ thông gia, mà còn ràng buộc lợi ích sâu sắc.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com