Trần Ánh Trừng và Giang Tùy Sơn đi mãi, cảnh rừng xung quanh dần dần thay đổi. Vẫn là rừng rậm, nhưng so với lúc trước, cây cối nơi này thấp hơn hẳn, cành lá cũng không tươi tốt bằng, ngẩng đầu lên là thấy ánh mặt trời rực rỡ chiếu thẳng xuống, đi theo họ từng bước.
Hai người men theo lối mòn, đi hồi lâu vẫn không thấy điểm cuối. Giang Tùy Sơn dứt khoát kéo nàng bay lên cao bằng kiếm, nhìn xuống rừng cây trập trùng phía dưới, dường như vô tận, một cái liếc mắt cũng không thấy ranh giới.
Trần Ánh Trừng mệt, ngồi tựa vào lưng hắn, thở dài: “Cuộn tranh kia nhìn nhỏ xíu, mà lại chứa được cả khu rừng to như vậy.”
Giang Tùy Sơn đáp: “Lúc đó kim quang lóa mắt như vậy, làm sao nàng biết nó nhỏ?”
“Có thể nhét vừa dưới gối, thì to được bao nhiêu?” nàng lười biếng đáp.
Giang Tùy Sơn bật cười.
Trần Ánh Trừng lại tiếp lời: “Phải rồi, con… bổn kê...khụ, bổn điểu kia, Hạ Hầu Cùng La nói nó là thần giai linh thú, nếu hắn đoán không sai, thì chính là Chước Sơn Linh Phượng.”
“Thần giai? Chước Sơn Linh Phượng?” Giang Tùy Sơn cau mày, liên tiếp hai câu nghi vấn, không nén nổi hoài nghi: “Nó ngoài việc biết nói tiếng người, nhìn thế nào cũng chẳng giống thần giai.”
“Thì ta cũng nghĩ thế thôi,” Trần Ánh Trừng cười, “Có điều chàng đúng là nên có một con linh phượng làm tọa kỵ, vừa khớp với thân phận chưởng môn Xích Nhật học viện. Chờ nó trưởng thành rồi thì—”
Nàng còn chưa nói xong, Giang Tùy Sơn đột ngột dừng lại giữa không trung. Trần Ánh Trừng vì quán tính mà ngã nhào vào lưng hắn, vừa ngẩng đầu đã bị hắn xoay người đỡ lấy bả vai, ngắt ngang suy nghĩ.
“Xảy ra chuyện gì?” nàng hỏi.
Giang Tùy Sơn lắc đầu, vẻ mặt phức tạp, há miệng thở dốc rồi lại cúi mắt. Trần Ánh Trừng chăm chú nhìn hắn, nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”
Giang Tùy Sơn nhẹ giọng: “…Là nàng mua về. Nó là đồ của nàng.”
“Hử?”
Nàng còn đang nghĩ xem hắn đang nói gì, thì hắn đã tiếp lời: “Trừng Trừng, đừng lẫn lộn ta với người trong mộng của nàng nữa.”
Câu nói như gió lạnh xuyên vào giữa nắng ấm. Cảm xúc của hắn rõ ràng trầm xuống, ánh mắt lặng lẽ mà u ám. Trần Ánh Trừng ngẩn người, rồi không nhịn được bật cười: “Ta không thể tặng nó cho chàng sao? Ta chỉ cảm thấy linh phượng mới xứng với chàng thôi.”
“Là vì tên kia cũng có một con, nên nàng mới nghĩ đến chuyện đưa nó cho ta đúng không?” Giọng hắn thấp, mang theo vẻ oán trách mơ hồ, nhưng không dám biểu hiện quá rõ. Ánh mắt lén lút quan sát phản ứng của nàng.
Thấy nàng vẫn còn cười, hắn nói tiếp: “Nói thật, nàng chẳng hề ghét hắn chút nào, đúng không?”
“Nàng gặp Tần Hướng Lật, gặp Tạ Hữu Tình, gặp Hạ Hầu Cùng La, gặp bất kỳ ai có liên quan tới hắn, đều nhớ tới hắn. Ngay cả khi nhìn thấy con linh điểu kia, cũng nghĩ đến hắn trước tiên, rồi mới đem tặng ta. Có phải không?”
Trần Ánh Trừng thu lại nụ cười, ngồi thẳng người, nghe rõ trong lời trách móc của hắn ẩn chứa u oán bị dồn nén từ lâu.
“Không thể nói như thế,” nàng nghiêm túc đáp. “Người ta nghĩ đầu tiên là chàng mới đúng. Mộng là mộng, chàng là chàng, ta đâu có nhầm lẫn giữa hai người.”
“Vậy nên ta mới càng ghét hắn,” Giang Tùy Sơn khẽ khàng, “Ghét hắn cứ lặp đi lặp lại trong giấc mơ của nàng…”
“Chỉ là một người không tồn tại thôi mà, sao lại khiến Tùy Sơn nhà ta phải chua đến vậy chứ?” Trần Ánh Trừng kéo cổ tay hắn, bật cười, “Ta đã rất lâu rồi không mơ thấy hắn nữa. Những gì ta nhớ rõ là vì từng ghi chép lại. Dù sao trong mộng cũng có nhiều điều kỳ quái liên quan tới đại lục, càng nhớ kỹ thì càng có ích.”
“Là những tờ giấy vẽ loằng ngoằng nàng giấu dưới đáy giường hả? Mặt trên toàn là mấy ký hiệu như bùa chú ấy,” Giang Tùy Sơn hỏi.
“Đúng rồi, chàng còn trộm xem qua?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta không cố ý!” Hắn bối rối, “Chỉ là lúc dọn dẹp thì vô tình thấy vài tờ rơi ra thôi. Ta đọc không hiểu nên lại nhét về.”
“Là chữ từ nơi khác. Lúc nào có thời gian ta sẽ kể rõ cho chàng.”
Thấy tâm tình hắn đã dần ổn định, Trần Ánh Trừng vỗ vỗ vai hắn, hỏi: “Giờ tốt hơn chưa?”
Giang Tùy Sơn nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi mở ra, khẽ gật đầu: “Tốt hơn rồi.”
“Chúng ta đã đến rất gần nơi Hồng Nhạc Sinh bị chôn rồi,” hắn nói, áp mặt lên lòng bàn tay nàng, “Ta có chút bực bội.”
“Nơi này có kết giới. Tu vi càng cao càng bị ảnh hưởng mạnh. Chúng ta đang đến gần hang ổ của con quái vật đó.”
Trần Ánh Trừng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lặng, không một gợn gió.
“Loại quái vật mà Hạ Hầu Cùng La nuôi có hai con. Không rõ hắn để cả hai lại trong họa giới này để đối phó chúng ta, hay đã thả một con ra ngoài.”
“Có lẽ có một con bên ngoài thật. Con hắc giao đó chắc là bị nó giết. Ta đã kiểm tra xác bên trong hoàn toàn bị hút khô, chỉ còn lại bộ xương.”
Trần Ánh Trừng nhíu mày: “Vậy thì phải tốc chiến tốc thắng. Chỉ là không rõ con bị thả ra là ‘lớn’ hay ‘nhỏ’. Đám người Xích Nhật Thành liệu có cản nổi không?”
Giang Tùy Sơn như đang trầm ngâm suy tính, “Người của Hạ Hầu gia đều đang trong thành. Dương Liễu Sinh còn cấu kết với Hạ Hầu Cùng La, tình hình không khả quan chút nào.”
“Hạ Hầu Lăng c.h.ế.t rồi, cổ trùng mất khống chế, đám người kia như ruồi không đầu, sống sót đã là may mắn. Còn Dương Liễu Sinh, chàng không cần lo, hắn chưa đến mức ngu ngốc mà đứng về phe Hạ Hầu vào lúc này.”
Giang Tùy Sơn khẽ “ừ” một tiếng, chỉ về phía xa, nơi có một bãi cỏ trống giữa rừng. Hắn định hạ xuống đó.
Trần Ánh Trừng cũng ngó theo, vừa nhìn thoáng qua thì thấy một bóng đen lướt qua trong nháy mắt. Cảm giác bất an dâng lên trong lòng, nàng lập tức ôm chặt eo Giang Tùy Sơn, khẽ kêu: “Có cái gì đó!”
“Có thứ gì đang theo dõi chúng ta.” Giang Tùy Sơn giữ chặt cổ tay nàng, ánh mắt sắc bén nhìn lên bầu trời, “Nàng đoán xem là con lớn hay con nhỏ?”
Trần Ánh Trừng cau mày: “Chàng phát hiện từ sớm mà không báo ta một tiếng?”
“Sợ hù dọa nàng. Chờ đáp xuống đất, nàng tìm nơi trốn cho kỹ.”
“Dĩ nhiên rồi.” Nàng nghiêng đầu nhìn quanh, không thấy bóng dáng quái vật, thấp giọng nói, “Chắc là con nhỏ. Con lớn đủ sức che cả bầu trời.”
Giang Tùy Sơn gật đầu, dẫn nàng đáp xuống mặt đất bằng phẳng. Trần Ánh Trừng vừa đặt chân xuống đã lập tức quan sát xung quanh, phát hiện giữa thảm cỏ trống trải có một gò đất nhỏ. Nàng nhanh chóng chạy đến sau gò núi ẩn nấp, nhưng lại bất chợt trông thấy trên đất một vệt m.á.u lớn chưa khô.
Hoa Thiệu Anh?!
Chẳng lẽ nàng ấy đã gặp chuyện không may?
Trần Ánh Trừng siết chặt tay, trong lòng trầm xuống. Nhưng chưa kịp nói với Giang Tùy Sơn, bóng đen trên trời đã lao xuống như tia chớp, nhào thẳng về phía hắn. Cái miệng rộng ngoác phủ đầy màng nhầy xanh trắng, nhỏ giọt nước dãi loang lổ như acid. Giang Tùy Sơn lập tức rút kiếm nghênh chiến, mũi kiếm chạm vào nanh quái vật tóe ra từng tia lửa bén.
Trốn sau gò đất, Trần Ánh Trừng phát hiện vết m.á.u kéo dài về phía trước, vết kéo sâu và liên tục, rất có thể là dấu vết Hoa Thiệu Anh bỏ trốn để lại. Nếu vậy thì nàng ấy chưa chết, chỉ là trọng thương. Nhưng nếu không có thuốc cầm máu, có thể đã ngất đi vì mất máu.
Ánh mắt nàng liếc sang chiến cuộc. Quái vật kia vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, lúc mới thấy còn chỉ bằng một con mãng xà, giờ đã to bằng tòa nhà ba tầng. Càng kỳ dị hơn, tuy hình thể khổng lồ nhưng nó lại cực kỳ linh hoạt, mấy lần thoát khỏi lưỡi kiếm của Giang Tùy Sơn dễ như trở bàn tay.
Lưng nó loang lổ những vết thương sâu hoắm do thương dài để lại rõ ràng là do Hoa Thiệu Anh gây ra. Nhưng cơ thể nó càng lớn, những vết thương ấy càng trở nên nhỏ bé, gần như không đáng kể.
Nam Cung Tư Uyển
Trần Ánh Trừng một tay siết chuôi kiếm, tay kia nhặt ám khí, do dự có nên tham chiến. Nhưng kinh nghiệm thực chiến của nàng gần như bằng không. Nếu chỉ có một mình, nàng sẵn sàng liều mạng. Nhưng có Giang Tùy Sơn ở đây, nàng biết hắn sẽ không bao giờ để nàng mạo hiểm, trái lại sẽ phân tâm vì bảo vệ nàng, không thể toàn lực ứng phó.