Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện

Chương 11



Chiếc túi kia bay thẳng tới, không lệch không nghiêng, dừng lại ngay trước mặt Tiểu Tước.

Chiếc túi được làm từ tơ lụa thượng hạng, bề mặt mịn màng, thêu chỉ vàng hình nhiều đóa hoa đào nở rộ, ngay cả dây rút cũng được bện từ chỉ vàng vừa nhìn đã thấy xa hoa vô cùng.

Tiểu Tước vuốt ve tà áo mình, bộ xiêm y hắn đang mặc cũng là sa tanh thượng hạng, phải dùng đến nửa năm tiền tiêu vặt mới mua được. Khi hắn mang về, tất cả hạ nhân trong Lan Uyển đều kéo đến xem.

Hắn không cho ai chạm vào, khóa kỹ dưới đáy tủ quần áo, sáng nay mới lấy ra mặc.

Nhưng khi so với chiếc túi kia, bộ y phục màu xám của hắn bỗng trở nên thô kệch và tối tăm.

Miệng còn đang nhai dưa hấu, bỗng chốc chẳng còn thấy ngon, thì đúng lúc đó, Trần Ánh Trừng khẽ bật cười, đưa tay cầm lấy chiếc túi:

“Ồ, là cái này à… Thật là xấu kinh khủng.”

Trần Ánh Trừng cầm trong tay cái túi hình một con “Oa oa” tròn vo, gọi là “oa oa”, nhưng thật ra trông chẳng khác gì một cục bông được bọc vải bố sờ vào mềm như bông, chỉ tiếc là ngoại hình thì xấu đến mức không nỡ nhìn.

Nàng nhìn chằm chằm nó hồi lâu, lật lên từ đáy túi hai cái tai lệch nhau chẳng đối xứng, lúc này mới nhận ra thì ra là hình một con cún con.

Nam Cung Tư Uyển

“Xấu thật đấy.” Trần Chính Triệt thẳng thừng nhận xét.

Trần Ánh Trừng mở túi ra, nhét cái đầu nhỏ bé đáng thương của con cún trở vào, rồi quay sang ca ca mình, nói:

“Dù sao cũng là người ta tự tay làm, sao huynh có thể nói vậy chứ?”

Trần Chính Triệt: “? Muội nói trước mà.”

Bởi vì đúng là nó… xấu thật.

Trần Ánh Trừng giả bộ ra dáng người lớn, ho nhẹ một tiếng:

“Muội còn nhỏ, lời nói ngây thơ vô hại. Nhưng huynh thì nói vậy là không đúng rồi.”

Trần Chính Triệt nhào tới, cười đến nghiến răng nghiến lợi, hung hăng xoa bóp mặt nàng một trận:

“Tiểu muội của chúng ta thật là lanh lợi thông minh.”

Y như một tiểu đại nhân.

Hắn xoa đầu nàng, chỉnh lại búi tóc rồi nói: “Huynh đi xem tên tiểu tử kia.” Dứt lời thì xoay người bỏ đi.

Trần Ánh Trừng thu cái túi vào tay áo, trong lòng nghĩ thầm:

Vai ác như thế hồi nhỏ cũng chẳng đến nỗi nào, còn biết tự tay làm cún con tặng người ta, thì có hư cũng hư được đến đâu?

Nàng thật sự không thể nào gắn Lãnh Thành Quang kẻ trong sách g.i.ế.c người không chớp mắt, tàn sát cả thành với người trước mắt này được.

Trần gia tuy là vai ác, nhưng là loại âm thầm, chuyên gây chia rẽ, gieo rắc thị phi, giống như Lãnh Tương Thất cũng là kiểu người giỏi mượn d.a.o g.i.ế.c người, bên ngoài lúc nào cũng mang vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, cao cao tại thượng như tiên nhân không dính bụi trần.

Còn Lãnh Thành Quang thì khác hẳn hắn là loại vai ác thật sự làm loạn ngoài sáng: xông vào nhà cướp bóc, g.i.ế.c người, phóng hỏa, trên tay dính đầy máu. Đến mức ngay cả cha ruột hắn cũng không thể nhẫn nhịn, cuối cùng vì đại nghĩa diệt thân, chính tay đưa hắn ra pháp trường xử chém.

Mỗi lần nằm mơ, Trần Ánh Trừng đều tưởng tượng Lãnh Thành Quang là loại người gian xảo, lén lút, mặt mày nham hiểm. Nhưng nhìn hắn khi còn nhỏ dù tính tình có hơi kém thì cũng ra dáng đoan chính, thậm chí còn biết tự tay làm ra mấy món đồ ngốc nghếch mà dễ thương.

Người như vậy, sao lại trở thành ma đầu g.i.ế.c người không chớp mắt?

Trần Ánh Trừng chống cằm trầm tư, bỗng thấy một sợi chỉ đỏ hiện lên trong tầm mắt. Nàng hoàn hồn, phát hiện Tiểu Tước đang chìa ra một que dưa hấu đông lạnh về phía mình.

“Cho ta à?” Nàng kinh ngạc, chỉ vào bản thân.

Tiểu Tước gật đầu, cúi thấp đầu, tay khẽ đưa về phía trước.

“Cảm ơn ngươi!” Trần Ánh Trừng vui vẻ nhận lấy, cắn một miếng, “Ngọt thật đấy.”

Tiểu Tước đẩy cả khay qua, nhưng Trần Ánh Trừng vội xua tay:

“Một que là đủ rồi. Ta không đói, ta chỉ thấy vui vì ngươi chủ động tặng ta thôi.”

“……”

Cậu lại càng cúi đầu thấp hơn, gần như muốn chui xuống gầm bàn.

Trần Ánh Trừng vừa nhai que dưa hấu mềm lạnh, vừa cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhàng. Nỗi hoài nghi về Lãnh gia cũng nhanh chóng bị cô gác lại phía sau.

Chuyện nhà người khác ra sao, nàng không quản nổi. Nàng chỉ muốn bản thân sống thật tỉnh táo, và càng cố gắng hơn để cả nhà mình cũng có thể sống thật tốt.

Tiệc sinh nhật kết thúc sớm, Trần Ánh Trừng cũng đi ra ngoài dạo một vòng ở Hải Thính để lộ mặt, sau đó vừa ngáp vừa quay về phòng ngủ.

Lúc tan tiệc, bên ngoài còn một trận ồn ào náo nhiệt, nhưng không lâu sau, khi khách khứa đã rời đi gần hết, Ánh Nguyệt Sơn Trang liền trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu.

Trăng đã leo lên ngọn cây, ánh sáng trong vắt từ cửa sổ rọi vào, bao phủ rèm cửa bên giường Trần Ánh Trừng bằng một lớp sáng dịu nhẹ.

Cần Nương lặng lẽ bước vào từ cửa hông, liếc mắt một cái đã thấy sau màn là một cái bóng tròn trịa, ngủ rất yên ổn.

Nàng nhẹ nhàng rút lui, khép cửa lại, không hề nhận ra rằng cái bóng đen kia chỉ là chiếc gối được quấn chăn tạo thành còn Trần Ánh Trừng thật sự, thì đã sớm rời khỏi phòng từ trước.

Gió đêm mang theo hương ngọt thoang thoảng, Trần Ánh Trừng dựa vào thân hình nhỏ nhắn ít ai để ý của mình, lặng lẽ len lỏi qua các lối trong sơn trang, né tránh đám gia nhân đi lại trong phủ, một đường vòng vèo từ Đào Uyển tiến về thư phòng của phụ thân nàng.

Dưới hành lang treo đèn thỏ, buông rủ những đóa hoa tím nhạt. Mùi hoa tươi mát lan vào tận tâm can. Xung quanh im lặng như tờ, chỉ có thư phòng của Trần Nguyên Phúc còn sáng đèn khung cảnh chẳng khác gì cảnh trong mộng nàng từng thấy.

Trời đầy sao, trăng sáng treo cao. Một ngôi sao băng vạch ngang trời, rơi về phía đông.

Trần Chính Triệt thường trêu nàng lớn lên chắc nịch, mùa đông mặc áo bông chẳng khác nào cái ghế đá. Thế nhưng giờ phút này, đứng dưới hành lang, nàng lại cảm thấy chỉ một làn gió nhẹ cũng đủ thổi nàng tan biến.

Cảm giác cận kề cái c.h.ế.t trong giấc mơ vẫn như bóng với hình. Nàng không muốn gặp lại gương mặt âm lạnh của Lãnh Tương Thất. Nhưng nếu nàng không đi, về sau hai người đó sẽ ở Ánh Nguyệt Sơn Trang làm ra đủ thứ chuyện xấu, đến lúc ấy nàng lại chẳng thể can thiệp gì. Hơn nữa, nàng không thể để cha mình bước sai đường.

Trần Ánh Trừng hít sâu một hơi, cất bước. Lại hít thêm một hơi nữa, đặt chân xuống, nín thở, vén váy, bước từng bước nhỏ chạy về phía thư phòng.

Ánh sáng trước mặt ngày càng gần, tiếng trò chuyện bên trong cũng dần trở nên rõ ràng.

“Lãnh huynh đã nể mặt tới dự tiệc, lại còn cố ý ở lại qua đêm, chắc hẳn là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc.”

Trần Nguyên Phúc đi thẳng vào vấn đề. Một tiếng cười nhẹ vang lên, giọng Lãnh Tương Thất truyền ra:

“Trần huynh quả thật đoán như thần, kỳ thực…”

Hắn đột nhiên hạ giọng. Trần Ánh Trừng nhón chân, ghé đầu lên khung cửa sổ, trong tay nắm chặt một viên đá.

Nàng định dùng cách đơn giản nhất để phá vỡ cuộc trao đổi này.

Cô khẽ siết tay, đang chuẩn bị ném, thì ngay trên đỉnh đầu vang lên một tiếng “bịch” một viên đá khác nện trúng cửa sổ, văng ra phía sau nàng.

“Ai đó?!”

Cửa sổ lập tức bật mở, Trần Nguyên Phúc thò đầu ra. Cúi xuống một cái, liền thấy gương mặt Trần Ánh Trừng tròn xoe, ánh mắt ngơ ngác chẳng biết làm sao.

“Trừng Trừng?”

Ánh mắt ông vốn đang đầy cảnh giác, trong chớp mắt trở nên dịu dàng. Ông mở rộng cửa sổ, đưa tay bế nàng lên.

“Sao con lại ở đây? Mộng du à?”

Trần Ánh Trừng bị tiếng động bất ngờ dọa đến choáng váng, viên đá trong tay cũng rơi xuống đất. Trần Nguyên Phúc nhìn nàng với ánh mắt đầy yêu thương, còn bên trong khung cửa sổ, Lãnh Tương Thất lại mang nét cười không rõ thiện ý, ánh mắt sâu như soi thấu lòng người.

“Con…” Trần Ánh Trừng vận dụng hết tốc độ suy nghĩ, đang định nghĩ ra một cái cớ thì phía sau đã vang lên giọng Trần Chính Triệt:

“Không phải bảo muội xuống bếp sao? Sao lại chạy đến thư phòng của cha?”

Đại ca?!

“Cha, Lãnh bá bá.” Trần Chính Thác cúi người hành lễ với hai người, mặt nghiêm túc nói:

“Vừa rồi ở ngoài Lan Uyển tình cờ gặp Trừng Trừng, nghe con bé bảo đói bụng, nên con định dẫn nó xuống phòng bếp tìm chút gì ăn. Không ngờ giữa đường có chút việc cần xử lý, nên để Trừng Trừng tự đi một mình, không nghĩ tới lại đi lạc tới đây.”

Trần Nguyên Phúc nói:

“Con cũng thật là sơ ý, trời đã khuya thế này mà để Trừng Trừng đi một mình ra ngoài!”

“Là lỗi của con. Ban đầu nghĩ phòng bếp ở gần đây, Trừng Trừng sẽ không lạc được.”

Trần Chính Thác cúi đầu nhận lỗi.

Trần Ánh Trừng phối hợp ngáp một cái, dụi dụi mắt nói:

“Con ngửi thấy mùi gì thơm lắm, tưởng cha với mẹ lén ăn món ngon nên đi theo mùi đến đây.”

“Cha thấy con là ngủ mơ rồi.”

Trần Nguyên Phúc trách yêu, khẽ gõ nhẹ vào chóp mũi nàng:

“Ở đây làm gì có đồ ăn.”

“Con nghe thấy rõ ràng mà, rõ ràng có mùi thơm!”

“Chắc là mẹ con tối nay bảo người nấu cháo tổ yến dưỡng nhan gì đó thôi. Món đó nghe thì thơm, ăn lại nhạt nhẽo.”

“Con muốn ăn!”

“Vậy để đại ca con đưa con đi.”

“Con không cần!” Trần Ánh Trừng nhào thẳng vào lòng Trần Nguyên Phúc, ôm chặt, “Con muốn cha ôm con đi cơ.”

“Cha bên này còn—”

Trần Ánh Trừng ngửa mặt lên, đôi mắt đầy mong chờ nhìn ông chằm chằm, đôi bàn tay nhỏ nắm chặt lấy cổ áo ông.

Hiếm khi Trần Ánh Trừng thân thiết với ông như vậy, Trần Nguyên Phúc lập tức thấy lòng ngập tràn hạnh phúc và thỏa mãn. Ông ngoái đầu liếc nhìn Lãnh Tương Thất một cái, mặt lộ vẻ khó xử.

“Lãnh huynh, xin thứ lỗi.”

“Không sao. Hôm nay là sinh nhật tiểu thư, là ta đã làm phiền rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lãnh Tương Thất cũng tự biết mình phá hỏng khoảnh khắc ấm áp giữa cha con nhà người ta, khẽ chắp tay, cáo từ rồi xoay người rời đi.

Trần Nguyên Phúc ôm Trần Ánh Trừng đi tìm Thẩm Tịnh để xin cháo tổ yến. Vừa hay còn lại hơn nửa nồi, dưới ánh mắt trìu mến của cha mẹ, Trần Ánh Trừng no nê ăn hết cả một bát đầy.

Lúc quay về, Trần Chính Thác định cõng nàng, nhưng vừa xốc lên thì Trần Ánh Trừng suýt nôn, được cõng cũng không thoải mái, cuối cùng đành tự mình chầm chậm đi bộ về.

“Bảo không nghe lời, lần này nhớ đời chưa?”

Từ trước đến nay, Trần Chính Thác luôn cưng chiều muội muội, dù thường bày ra vẻ mặt nghiêm nghị kiểu đại ca, nhưng hiếm khi nghiêm túc như bây giờ. Thấy nàng khó chịu, hắn không nhịn được châm chọc một câu.

Dù gì cũng là đại ca đã giúp nàng giải vây lúc nãy, Trần Ánh Trừng có chút chột dạ, xoa bụng giả vờ ngốc nghếch:

“Đại ca làm sao biết được là muội đi tìm đồ ăn chứ?”

“Còn giả vờ? Thế muội vì sao lại lén vào thư phòng của cha?”

“Muội có lén đâu, chỉ là tiện đường đi ngang qua thôi mà! Vậy đại ca lại sao biết muội ở đó?”

“Ta đương nhiên biết.” Trần Chính Thác hừ lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào.

Hai người đi dọc theo con đường nhỏ bên ngoài Lan Uyển, từ xa Trần Ánh Trừng đã trông thấy một bóng người trông có vẻ quen quen.

Khi cả hai đến gần, gương mặt của Tiểu Tước hiện rõ dưới ánh trăng. Nhìn thấy Trần Ánh Trừng, cậu khẽ mím môi, vẻ căng thẳng chợt thả lỏng.

“Hôm nay là sinh nhật của muội, muội muốn làm gì thì ta cũng không truy cứu.” Trần Chính Thác ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ tay nàng, sắc mặt trở nên dịu dàng, “Nhưng muội phải hiểu một điều: vị bá bá trong thư phòng của cha không giống cha mẹ, ca ca hay tỷ tỷ chúng ta. Sau này nếu có ông ta ở đâu, thì muội cố gắng tránh xa, biết chưa?”

Trần Ánh Trừng ngẩn người trong chốc lát, rồi ngây thơ gật đầu.

“Đại ca biết Trừng Trừng của chúng ta là đứa bé thông minh.”

Hắn vươn ngón út ra, ngoắc tay với nàng, “Chuyện như hôm nay không được xảy ra lần nữa đâu, nhìn muội xem, đến cả tiểu người câm cũng bị muội ép phải mở miệng nói rồi.”

Trần Ánh Trừng: “?”

Lần này nàng không phải đang giả vờ ngây thơ trẻ con, mà là thật sự đầy vẻ khó hiểu trong mắt.

Trần Chính Thác bật cười, liếc nhìn Tiểu Tước cách đó không xa, đuôi lông mày khẽ nhướng lên, “Thằng nhóc này diễn cũng giỏi thật, hơn nửa tháng rồi, vậy mà không hé răng lấy một lời.”

Trần Ánh Trừng: “A?”

Nửa canh giờ trước, Tiểu Tước đã lén chuồn ra từ hậu viện, loanh quanh một vòng trước cổng viện, rồi lại vòng vèo trở về, ngồi xổm dưới gốc ngọc lan trước Lan Uyển, đờ đẫn nhìn về phía Đào Uyển.

Trong tay cậu nắm chặt một cái túi vải màu đen, loại vải rất bình thường, không có hoa văn gì đặc biệt, để trong bóng tối thì chẳng ai chú ý tới.

Bên trong là món quà cậu chuẩn bị cho Trần Ánh Trừng dùng tiền tiêu vặt để dành bấy lâu, lén mua từ tay người hầu một chiếc vòng tay bằng gỗ đào.

Chiếc vòng rất đơn giản, mộc mạc đến mức chẳng ai buồn liếc mắt. Tay nghề cũng không thể gọi là tinh xảo, lúc mới cầm còn hơi thô ráp. Tiểu Tước đã mài giũa cả buổi trưa, làm cho nó nhẵn bóng, chỉ đến khi chắc chắn nó sẽ không làm xước làn da mềm mại của Trần Ánh Trừng mới cất vào túi.

Ban đầu cậu vốn không định tặng món này, nghĩ rằng Trần Ánh Trừng chắc chắn sẽ chê, nhưng hôm nay thấy nàng thu nhận cả “con cún xấu xí” mà Lãnh Thành Quang tặng, trong lòng Tiểu Tước lại nhen nhóm lên một chút hy vọng.

Nhưng khi vừa bước tới trước Đào Uyển, lại bắt đầu thấy sợ.

Dù “con búp bê xấu” của Lãnh Thành Quang có xấu đến đâu, thì túi gấm đựng nó là lụa thêu kim tuyến, người tặng cũng là khách quý.

Còn vòng tay của cậu… ném bên vệ đường cũng chẳng ai buồn nhặt.

Nghĩ đến đây, cậu như một kẻ trộm vội vàng rút lui, vừa thấy xấu hổ, lại vừa tự trách bản thân vì đã có suy nghĩ “vượt giới hạn”.

Thế nhưng lúc này, bản thân hắn cũng chẳng thể lý giải được những cảm xúc rối ren đang cuộn trào trong lòng gọi là gì, chỉ muốn trốn vào một góc tối, mong sao không ai phát hiện ra hắn từng xuất hiện ở đây.

Tiểu Tước dán người sát tường, ẩn mình dưới tán cây trong bóng tối, nhưng trong khoé mắt lại vô tình bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

Dưới ánh trăng, Trần Ánh Trừng bước nhanh về phía trước, không có thị nữ đi cùng, dáo dác nhìn quanh, bộ dạng trông cực kỳ khả nghi.

Tiểu Tước cứ ngỡ mình nhìn nhầm, chớp chớp mắt nhìn kỹ, thấy nàng đang tiến về phía Mai Uyển.

Tiểu thư đang mộng du sao?

Lúc mới đến đây, hắn từng nghe nói Trần Ánh Trừng đôi khi sẽ mộng du, thậm chí còn từng lạc đường ra đến hồ nước.

Nhưng người mộng du thì làm sao có thể bước đi nhanh nhẹn như vậy, còn biết né tránh người hầu qua lại?

Nhận ra điều gì đó không ổn, sau một hồi giằng co nội tâm, Tiểu Tước rón rén bám theo.

Dọc đường đi, mãi cho đến khi Trần Ánh Trừng tiến đến gần thư phòng của Trần Nguyên Phúc, nàng vẫn không hề phát hiện ra sự hiện diện của hắn, chỉ chăm chăm bước về phía trước. Cũng bởi vậy mà nàng không hay biết, giữa chừng đã có thêm một người nữa lặng lẽ nhập cuộc — Lãnh Thành Quang.

Hắn đột ngột từ phòng khách bước ra, nhìn thấy Trần Ánh Trừng một mình trong đêm trăng, liền lặng lẽ bám theo phía sau.

Tiểu Tước không rõ ý định của hắn là gì. Nhìn thấy hắn khoanh tay, giữ một khoảng cách không gần không xa đi sau nàng, Tiểu Tước cứ tưởng hắn cũng giống mình, đang lo lắng cho Trần Ánh Trừng. Nhưng cảm giác trong lòng như bị lớp vải dầu chặt kín, ngột ngạt khó thở.

Hắn chậm lại bước chân, vốn định quay đầu bỏ đi, thì thấy Lãnh Thành Quang bất ngờ cúi người nhặt mấy viên đá, giơ tay nhắm thẳng về phía Trần Ánh Trừng đang đứng trước cửa sổ thư phòng.

Hắn muốn làm gì vậy?!

Tim Tiểu Tước thắt lại, vội vã bước nhanh lên định ngăn cản, nhưng Lãnh Thành Quang lại chẳng có hành động tiếp theo nào. Hắn chỉ đứng đó trong hành lang, tay vẫn cầm viên đá, lặng lẽ quan sát Trần Ánh Trừng.

Ánh sáng từ thư phòng rọi lên khuôn mặt hắn, nửa sáng nửa tối, thần sắc khó đoán.

Tiểu Tước chẳng hiểu rốt cuộc hắn định làm gì, nhưng bản năng lại cảm thấy có điều gì đó rất nguy hiểm. Tuy nhiên, với thân phận của mình, nếu tuỳ tiện xông tới, e là chỉ mang tội làm phiền khách quý.

Ngay lúc Trần Ánh Trừng ghé mặt vào khung cửa sổ, Tiểu Tước không dám nghĩ nhiều nữa, quay đầu lao như bay trở lại Lan Uyển.

Ban đầu, hắn định đến thư phòng tìm Trần Chính Triệt, nhưng lại tình cờ gặp Trần Chính Thác ngay tại cửa.

Đối phương giữ lấy vai hắn, giọng mang theo trách móc:

“Giữa đêm khuya còn chạy loạn gì vậy?”

“À…” Hắn há miệng, ngẩng đầu nhìn đôi mắt dài đầy nghiêm nghị kia, nhưng vì đã quá lâu không mở miệng, nhất thời không nhớ cách nói thành lời.

Thần sắc của hắn lộ rõ vẻ hoảng hốt và khả nghi, Trần Chính Thác nhíu mày hỏi:

“Ngươi làm gì mà đến cả người cũng không nhận ra nữa?”

“À… ta… tiểu… tiểu thư!”

Tiểu Tước chỉ tay về hướng thư phòng của Trần Nguyên Phúc, gấp đến mức mồ hôi đổ đầy trán.

“Trừng Trừng?” Trần Chính Thác lập tức hiểu ra, chớp mắt đã lao đi, biến mất trước mặt hắn.

Hắn đến kịp lúc, giúp Trần Ánh Trừng khỏi phải đau đầu nghĩ cớ để biện minh.

Trong khoảng thời gian đó, Tiểu Tước vẫn luôn đợi ở ngoài Lan Uyển. Khi thấy hai người bình an trở về, thần sắc hắn cuối cùng cũng dịu lại.

“Ngươi… biết nói sao?”

So với việc truy tìm ai là người ném đá, Trần Ánh Trừng lại càng kinh ngạc khi phát hiện “chiếc đồng hồ báo thức” nhỏ của nàng hóa ra không phải là một người câm?

Nàng trừng mắt nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt như muốn xuyên thấu cổ họng hắn để kiểm chứng, khiến Tiểu Tước liên tục lùi lại, mím môi lắc đầu.

“Chẳng lẽ là đại ca gạt ta?” Trần Ánh Trừng quay đầu nhìn Trần Chính Thác, rồi lại tiến gần Tiểu Tước, “Không thể nào, đại ca sẽ không lừa ta. Vậy ngươi thật sự biết nói?”

Tiểu Tước bị ép đến sát góc tường, lưng va vào cây ngọc lan, một chiếc túi vải màu đen rơi ra từ tay áo hắn.

“Đây là cái gì vậy?”

Trần Ánh Trừng cúi xuống, còn chưa kịp nhìn kỹ thì Tiểu Tước đã nhanh chóng cúi người nhặt lên, giấu ra sau lưng.

“Ê? Ta đâu có định giành đồ của ngươi…”

Đồ vật gì mà quý giá đến mức ngay cả cho nàng nhìn một cái cũng không được?

Hắn càng giấu, Trần Ánh Trừng lại càng muốn biết. Nàng chống nạnh, định bước tới thì đã bị Trần Chính Thác nhấc cổ áo ngăn lại.

“Trời đã khuya, mau về thôi. Nếu để Cần Nương phát hiện muội không có trong phòng, làm loạn lên đến chỗ nương, xem muội xử lý  việc này thế nào.”

“Dạaa…” Trần Ánh Trừng kéo dài giọng, liếc Tiểu Tước một cái rồi bám lấy cánh tay Trần Chính Thác, tựa đầu lên vai huynh.

“Mai gặp lại nhé.” Nàng vẫy tay với Tiểu Tước, nở nụ cười, “Nếu mai ngươi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để mở miệng, vậy thì để mai rồi nói tiếp.”

Bóng người dưới gốc cây cứng đờ lại, lòng bàn tay siết chặt, cả người dần hòa vào trong thân cây dưới ánh trăng.

Trần Ánh Trừng đang ngáp trên lưng anh trai, định chợp mắt một lát thì Tiểu Tước bất ngờ chạy vụt tới từ phía sau, cố sức nhảy lên, nhét một túi vải mềm chứa vật gì cứng vào tay nàng.

“Ơ?”

Nàng cúi nhìn chiếc túi, vừa ngẩng đầu lên thì chỉ thấy bóng Tiểu Tước đã biến mất sau lối rẽ.

Chạy cũng nhanh thật.

Trần Ánh Trừng khẽ cong môi thần thần bí bí như vậy, thì ra là đang tặng nàng một món quà.

Tại phòng khách.

Lãnh Tương Thất trở về, thì thấy Lãnh Thành Quang đã ngủ say.

Ngọn nến đầu giường sắp tàn lụi. Gió theo bước chân hắn khiến ánh nến lay động, kéo dài bóng hắn trên tường, đổ xuống mặt Lãnh Thành Quang một vùng u tối.

“Thành Quang, con ta.”

Lãnh Tương Thất khẽ khàng cất tiếng, âm điệu như đang ngâm nga đồng dao, nhưng trong ánh mắt lại không có lấy một tia trìu mến — chỉ là một mảnh băng lạnh.

Hài tử trên giường ngủ rất yên bình, hắn vươn ngón trỏ, chọc nhẹ lên má Lãnh Thành Quang, tạo thành một lúm đồng tiền nhỏ xíu.

Lãnh Thành Quang hơi cau mày, môi mấp máy, lẩm bẩm mấy câu nói mớ rồi xoay người quay mặt sang bên khác.

“…”

Lãnh Tương Thất rút tay lại, giấu vào tay áo, cúi người thổi tắt ngọn nến bóng dáng hắn từ từ chìm vào bóng tối.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com