Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện

Chương 10



Tiểu Tước sau khi nhìn Trần Ánh Trừng, liền lại bị kéo đi làm việc. Bọn họ muốn trước khi mặt trời lặn thu dọn xong sân vườn để chuẩn bị cho yến hội. Yến hội bắt đầu trước khi trời tối, mọi người phải rời đi, chỉ có những người được tổng quản chỉ định mới có thể vào để phục vụ.

Hắn tuyển chọn những người đã làm việc trong phủ hơn 5 năm, những người có tâm tư tỉ mỉ và ổn trọng. Những người khác thì trở lại viện của mình để làm việc, không có việc gì thì không thể lại gần, để tránh làm phiền khách nhân.

Tiểu Tước đương nhiên không thể ở lại, càng không thể tùy tiện ở bên cạnh Trần Ánh Trừng. Hắn đi theo để bày biện chén đũa, chiếc bàn và ghế gần như cao ngang với hắn, hắn phải nhón mũi chân mới với tới được.

Từ tổng quản đứng một bên nhìn Tiểu Tước, nhíu mày đến mức có thể kẹp c.h.ế.t ruồi. Hắn tự mình đưa người ra ngoài, rồi lại tự mình quay lại, khiến người khác không thể hiểu nổi. Khi đi, mặt hắn không biểu cảm, mà khi về cũng vậy, nhưng từ tổng quản quan sát kỹ, phát hiện thần sắc của Tiểu Tước sau khi trở lại có phần kém hơn khi đi một chút.

Đứa trẻ này trong phủ có vị trí thực sự khá khó xử, bọn họ rất ít khi thấy một đứa trẻ mười tuổi không vừa ý khi làm việc thủ công, công việc của nó thường là được giao trong phòng bếp hoặc chuồng ngựa, những công việc đơn giản. Tuy nhiên, Tiểu Tước vừa đến đã được giao cho hai thiếu gia trong viện, vốn tưởng rằng sẽ ở thư phòng làm thư đồng, nhưng lại được tứ tiểu thư chú ý và phải làm người hầu bồi chơi.

Tứ tiểu thư trong viện do Thẩm Tịnh tự mình sắp xếp, nhưng Tiểu Tước lại ở lại lan uyển, ngày thường làm việc như vẩy nước hay quét nhà. Hắn cũng không biết phải sắp xếp Tiểu Tước ở đâu cho hợp lý, bởi vì người hầu của chủ gia và hạ nhân trong hậu viện rốt cuộc không giống nhau. Từ tổng quản đã đi hỏi Thẩm Tịnh một lần, nhưng đối phương không trả lời rõ ràng, chỉ bảo hắn tự mình an bài.

Từ đó, hắn đã theo dõi Tiểu Tước ở phòng bếp, cấp cho nó tiền tiêu vặt để rửa rau, lo lắng về việc liệu mình có làm không chu toàn, làm Tiểu Tước trở thành người hầu kém cỏi của tứ tiểu thư.

Nhìn đứa trẻ khô cứng cố gắng nhón chân làm việc, Từ tổng quản thở dài trong lòng. Đang lúc cảm thán, thị vệ của Trần Nguyên Phúc lại đến bên cạnh, thì thầm vài câu bên tai hắn, khiến Từ tổng quản lại một lần nữa nhìn Tiểu Tước, sắc mặt khẽ thay đổi:

Sau này đúng là không thể coi nhẹ tiền tiêu vặt của hắn nữa. Có thể theo tiểu thư tham gia yến hội, toàn bộ ánh nguyệt sơn trang cũng không tìm được ai thứ hai như vậy.

Trần Ánh Trừng lần đầu tham gia loại yến hội này, ban đầu Thẩm Tịnh đã sắp xếp Cần Nương và Mộng Cô cùng ở bên cạnh nàng hầu hạ. Tuy nhiên, khi nghe nói Trần Nguyên Phúc đồng ý để Tiểu Tước đi theo, Thẩm Tịnh đã quyết định thay thế Cần Nương và để Tiểu Tước ở lại.

Trần Nguyên Phúc ban đầu tưởng rằng Thẩm Tịnh sẽ trách cứ quyết định của mình, nhưng Thẩm Tịnh lại không nói gì, điều này khiến hắn cảm thấy kỳ lạ.

“Nàng hiện tại có thể chấp nhận đứa trẻ đó ở bên cạnh Trừng Trừng không?” Trần Nguyên Phúc hỏi.

Thẩm Tịnh đáp: “Ta có chấp nhận hay không không quan trọng, chỉ cần Trừng Trừng thích là được.”

Trần Nguyên Phúc gật đầu, rồi đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, “Không được, ta không thể chấp nhận!”

Nam Cung Tư Uyển

Thẩm Tịnh hỏi: “Hửm?”

“Về sau khi Trừng Trừng học sách, nhất định phải tìm một cô gái khác đi theo để bồi đọc, tuyệt đối không thể để chúng nó tiếp xúc riêng với nhau!”

Thẩm Tịnh cười khúc khích, “Không phải chàng đã bỏ ra một số tiền lớn để mua người tới sao?”

Trần Nguyên Phúc: “Làm sao ta có thể nghĩ Trừng Trừng lại thích hắn như vậy!”

Thẩm Tịnh: “ Chàng hiện tại hối hận cũng vô dụng, Trừng Trừng không rời bỏ hắn. Ta cũng tò mò, sao khi Trừng Trừng gặp lại hắn, nàng dần dần chuyển biến tốt đẹp, có phải đã thử qua dược gì với hắn không?”

“Ta sẽ cử người đi điều tra.”

“Được.”

Hai vợ chồng tâm ý tương thông, trước mặt người ngoài, họ thống nhất nói rằng Trần Ánh Trừng là nhờ ăn thuốc của một vị thần y mà khỏe lên, còn Tiểu Tước chỉ là người họ mua về để làm bạn chơi cùng nàng.

Dù vậy, một hạ nhân, một đứa trẻ xuất thân thấp kém như Tiểu Tước mà có thể ở bên cạnh Trần gia tứ tiểu thư, không tránh khỏi thu hút nhiều ánh nhìn kỳ lạ.

Vì ngoài Trần gia, trong bữa tiệc này còn có sự góp mặt của những nhân vật lớn như Lãnh Tương Thất của Thủy Hưng Thành, những người mà bình thường khó có thể gặp được. Thế nhưng một đứa trẻ có vẻ bình thường lại được hưởng vinh dự này, có thể đứng phục vụ bên cạnh họ.

Những ánh mắt đó rõ ràng không hề thân thiện, chúng đầy nghi ngờ, dò xét, ghen tị, và tò mò, như những tia d.a.o sắc nhọn xuyên vào lưng Tiểu Tước, khiến cậu cảm thấy áp lực và phải cúi xuống, không tự chủ được mà cong lưng lại.

 

Hắn đứng lùi vào góc tối của phòng, nhưng lại như thể đang đứng dưới ánh sáng, bị mọi ánh mắt soi mói.

Tiểu Tước nhíu mày, cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn giữ lưng thẳng, đứng ngay ngắn, ánh mắt chỉ có thể nhìn thấy cái cổ tròn trịa của Trần Ánh Trừng.

Trần Ánh Trừng ngồi giữa Thẩm Tịnh và Trần Nguyên Phúc, dưới ánh trăng sáng, những khách khứa dâng lên những viên ngọc sáng lấp lánh, khiến khuôn mặt nàng trở nên mềm mại, đáng yêu. Đôi mắt đen như ngọc của nàng cũng sáng lấp lánh, lấp đầy cả ánh sáng xung quanh.

Nàng khẽ mỉm cười, cúi đầu ngắm nhìn viên minh châu trong tay. Hai bên, cha mẹ cùng các vị khách đang cụng ly trò chuyện vui vẻ, bàn tiệc rộn ràng tiếng cười. Giữa khung cảnh náo nhiệt ấy, Trần Ánh Trừng bỗng quay đầu lại nhìn Tiểu Tước, khẽ làm động tác như bảo cậu thở phào một cái.

Ngay khoảnh khắc ấy, mọi cảm giác khó chịu trong lòng Tiểu Tước như tan biến. Cái liếc mắt nhẹ nhàng cùng nụ cười lấp ló nơi khóe môi nàng khiến tất cả những ánh nhìn soi mói xung quanh hắn bỗng chốc trở nên vô nghĩa.

Hắn được tiểu thư gọi tới, vậy thì chỉ cần để tâm đến tiểu thư là đủ.

Trần Ánh Trừng trước giờ chỉ từng tham dự những bữa tiệc gia đình nhỏ, nơi người thân đùa giỡn vui vẻ, bầu không khí đầm ấm, thân tình, không cần câu nệ hình thức hay lễ tiết.

Lần này, vì sức khỏe đã khởi sắc hơn, nàng được đưa đến dự yến tiệc mừng sinh nhật chính mình.

Là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, nhưng Trần Ánh Trừng lại không cảm thấy hạnh phúc. Những sinh nhật trước, dù phần lớn thời gian nàng đều trong trạng thái hôn mê, người nhà vẫn luôn túc trực bên cạnh, đút cho nàng vài thìa mì trường thọ lúc nàng tỉnh dậy, tặng nàng những món quà kỳ lạ, rồi ôm nàng chìm vào giấc ngủ yên bình.

Dù thời khắc tỉnh táo không nhiều, nhưng mỗi lần mở mắt, nàng đều cảm nhận được tình yêu thương trọn vẹn từ gia đình.

Còn hôm nay, đến chúc mừng sinh nhật nàng là hàng chục người xa lạ. Họ nói ra những lời chúc hoa mỹ, thậm chí có người còn viết thơ văn riêng tặng nàng. Nhưng tất cả những lời lẽ ấy, cuối cùng cũng chỉ là để lấy lòng cha mẹ nàng mà thôi.

Những lời văn hoa nịnh nọt vang lên không ngớt khiến Trần Ánh Trừng mơ màng buồn ngủ. Nàng nắm lấy tay Thẩm Tịnh, không nhịn được ngáp một cái — vừa ngẩng đầu lên liền chạm ngay ánh mắt mang theo ý trào phúng của Lãnh Thành Quang.

Trần Ánh Trừng lập tức ngậm miệng lại, cau mày thật chặt, trừng mắt đáp trả, không cam lòng chịu lép vế.

Lãnh Thành Quang nhếch môi, dường như cười nhạt một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác.

Nhưng Trần Ánh Trừng lại tiếp tục ngáp, cảm giác mệt mỏi quen thuộc tràn đến, như thủy triều ập vào. Đại não nàng không còn khống chế được nữa, chỉ muốn lập tức chìm vào giấc ngủ đông.

“Tiểu Tước, Tiểu Tước, đồng hồ báo thức của ta đâu rồi!”

Trần Ánh Trừng cố gắng mở to mắt, quay đầu nhìn quanh, vừa hay ánh mắt bắt gặp Tiểu Tước.

Đông —

Tiếng chuông vừa vang lên, Trần Ánh Trừng lập tức tỉnh táo hẳn. Nàng nhìn Tiểu Tước, nở một nụ cười cảm kích.

Lại nghe thêm vài lời tán dương nữa, Trần Ánh Trừng bắt đầu thấy không yên, liền kéo tay áo Thẩm Tịnh, khẽ nói:

“Con no rồi.”

Thẩm Tịnh cúi xuống, khẽ sờ tai nàng rồi bảo:

“Để Mộng Cô đưa con ra hậu viện chơi một lúc.”

Dứt lời, nàng ra hiệu cho Mộng Cô, người này liền bước tới, dẫn Trần Ánh Trừng rời đi. Tiểu Tước cũng lặng lẽ theo sau hai người.

Yến tiệc vẫn tiếp tục, dù nhân vật chính đã rời khỏi, không ai tỏ ra bận tâm, cuộc trò chuyện vẫn xoay quanh nàng như cũ.

Không lâu sau khi nàng đi khỏi, Lãnh Tương Thất vỗ nhẹ vào lưng Lãnh Thành Quang, nói:

“Không phải con có quà muốn tặng Trần tiểu thư sao? Đi đi.”

Giọng ông không lớn, nhưng cũng đủ để mọi người trên bàn tiệc đều nghe thấy. Trần Nguyên Phúc bật cười:

“Lãnh huynh, chẳng phải quà đã được đưa đến từ hôm qua rồi sao?”

“Là Thành Quang tự tay chuẩn bị đấy,” Lãnh Tương Thất cười nói. “Mấy hôm trước đã lén lút bày biện, đến cả ta cũng không biết là thứ gì.”

Trần Nguyên Phúc khẽ “ừ” một tiếng, đôi mắt nheo lại, mỉm cười đầy ẩn ý nhìn Lãnh Thành Quang:

“Thành Quang có lòng thật đấy.”

Lần đầu gặp mặt, cậu ta còn tỏ thái độ lạnh lùng, châm chọc với Trừng Trừng, giờ sao lại chủ động chuẩn bị quà cáp trước?

Trần Nguyên Phúc nhanh chóng nhìn ra đây chỉ là cái cớ để Lãnh Tương Thất mượn danh con trẻ kéo gần quan hệ hai nhà. Nhưng ông không vạch trần, chỉ sai Trần Chính Triệt tự mình dẫn Lãnh Thành Quang đi tìm Trần Ánh Trừng.

Lúc đi, Lãnh Thành Quang mặt mày ủ rũ, trông như bị ép buộc, trái lại Lãnh Tương Thất vẫn giữ nét cười hiền từ của một người cha, khẽ vẫy tay ra hiệu cho con trai mau đi.

Lãnh Tương Thất cười nói:

“Thằng bé này từ nhỏ đã vậy, càng thích lại càng tỏ ra khó ưa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Nguyên Phúc bật cười, nâng chén rượu mời, cũng không vạch trần lời lẽ lấy lệ vụng về ấy.

Trên con đường từ Nạp Hải Thính dẫn sang Đào Uyển có một hồ nhỏ, nằm gần khu bếp phía ngoài.

Yến hội vẫn chưa kết thúc, trong nhà bếp thì người ra kẻ vào tấp nập, ai nấy đều bận rộn không ngơi tay. Trần Ánh Trừng lén dẫn Tiểu Tước vòng qua cửa sau đi vào bếp, nhân lúc mọi người còn chưa chú ý, nhanh tay lấy một khay điểm tâm rồi kéo hắn đến bên hồ nước.

“Cả buổi chỉ lo trò chuyện, ai chúc mừng ta câu nào là ta phải cảm ơn lại câu ấy, đến giờ vẫn chưa ăn được gì ra hồn cả,” nàng vừa nói vừa đặt khay bánh lên bàn đá, ý bảo Tiểu Tước lại ăn cùng.

Tiểu Tước cụp mắt liếc nàng một cái, ánh mắt thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ, lần nào nhìn tiểu thư, miệng nàng cũng đều đầy ắp.

Thấy hắn còn đứng yên, Trần Ánh Trừng liền giục:

“Bánh dưa hấu này ngọt lắm, ngươi nếm thử đi.”

Tiểu Tước lúc này mới chịu ngồi xuống đối diện nàng, cầm một miếng bánh dưa hấu đỏ hồng xen lục trong suốt cho vào miệng, đúng là ngọt thật.

Ánh mắt hắn sáng lên một chút, Trần Ánh Trừng chống tay lên bàn, cười hì hì:

“Ta đã nói là ngon mà!”

Tiểu Tước đẩy khay bánh về phía nàng, Trần Ánh Trừng lập tức cau mày, xua tay liên tục:

“Ta không đói đâu.”

“…”

“Thật đấy, tuy là không kịp ăn cơm, nhưng mà… ta uống rất nhiều nước rồi!”

Lời chống chế vụng về đến mức ngay cả Mộng Cô cũng nghe không nổi nữa. Nàng tiến lên, bưng khay bánh đặt lại trước mặt Tiểu Tước, nghiêm túc nói:

“Ngươi mau ăn đi! Tiểu thư xót ngươi đấy, cứ đứng mãi sợ ngươi đói.”

Trần Ánh Trừng đỏ bừng cả mặt, lẩm bẩm:

“Ta cũng xót ngươi mà, vừa rồi còn bảo hắn lấy hai cái bánh nướng cho ăn đấy thôi!”

Mộng Cô khom người trêu:

“Nô tỳ xin tạ tiểu thư thương yêu.”

Mộng Cô và Cần Nương là người hầu Thẩm Tịnh mang theo từ nhỏ, đối với Trần Ánh Trừng, họ không chỉ là người hầu mà còn như người nhà. Vì vậy bình thường họ vẫn gọi nàng là “ta” một cách tự nhiên, chỉ lúc đùa giỡn kiểu nửa thật nửa đùa mới đổi sang xưng “nô tỳ”.

Từ khi Tiểu Tước xuất hiện, hai người họ hay cùng nhau trêu chọc, đùa giỡn thế này.

Trước kia họ đều cho rằng Trần Ánh Trừng trời sinh chậm chạp, luôn chăm sóc nàng rất cẩn thận. Nhưng kể từ sau khi chứng hay ngủ có chuyển biến tốt, họ mới phát hiện nàng thực ra thông minh hơn cả nhiều đứa trẻ bình thường. Nàng nhớ rõ mọi việc họ nói, thậm chí còn rõ hơn chính họ.

Tâm trí nàng cũng trưởng thành hơn nhiều. Thỉnh thoảng bị trêu, nàng còn biết đỏ mặt, thậm chí có lúc miệng lưỡi lanh lợi, quay lại trêu ngược bọn họ.

Cần Nương từng nói:

“Xem ra tiểu thư không phải mê man suốt ngày đâu, là đang học đạo lý trong mộng đấy.”

Mộng Cô ngắm gương mặt Trần Ánh Trừng vì ngượng mà đỏ ửng, lại liếc sang Tiểu Tước. Tuy hắn đang cúi đầu ăn, nhưng vành tai cũng đã ửng đỏ một tầng nhẹ.

Mộng Cô cười nói:

“Hôm nay Tiểu Tước được dịp lộ mặt như vậy, sau này tiểu thư muốn đuổi hắn đi e là cũng không dễ nữa rồi.”

Trần Ánh Trừng nghe xong liền giơ nắm tay lên, đ.ấ.m nhẹ vào tay nàng, lớn tiếng đáp:

“Ta mới không đuổi hắn đi đâu! Cũng không cho các ngươi làm thế!”

Mộng Cô liền nắm lấy nắm tay nhỏ xíu ấy trong lòng bàn tay mình, khẽ cười:

“Nô tỳ cũng không dám đâu.”

Tiểu Tước khựng lại một chút, cúi đầu thấp hơn, khóe môi khẽ cong lên không kiềm được.

“Cái gì mà dám hay không dám?”

Giọng nói vừa dứt, Trần Chính Triệt bước chân nhẹ nhàng đi ra từ chỗ tối, thấy trên bàn có điểm tâm liền đưa tay lấy:

“Mau cho ta nếm thử với, đại ca ngồi bên cạnh ta mà ta ăn nhiều một miếng cũng không dám!”

Tiểu Tước đẩy khay bánh về phía giữa bàn. Trần Chính Triệt bốc một miếng, vừa định bốc thêm thì bị Trần Ánh Trừng ngăn lại:

“Chỉ còn mấy cái đó thôi.”

“Tiểu muội…” Trần Chính Triệt nhìn chỗ bánh còn hơn nửa khay, “Ta là ca của muội mà!”

Trần Ánh Trừng gật đầu bình thản:

“Nhị ca.”

Trần Chính Triệt mặt méo xệch:

“Sao muội có thể vì một người ngoài mà không cho ca ăn gì hết?”

“Đây là… muội lấy cho Tiểu Tước. Nếu ca muốn ăn, muội vào bếp lấy cho ca một khay khác.”

Tiểu Tước khẽ lắc đầu, rồi đẩy mâm bánh về phía Trần Chính Triệt, ra ý: Không cần, cho huynh.

“Ta không cần đâu.” Trần Chính Triệt cho luôn miếng bánh trong tay vào miệng, rồi quay đầu gọi to:

“Lãnh công tử, ngươi sao còn chưa tới?”

“…”

Mọi người nhất thời trầm mặc, theo ánh nhìn của hắn quay lại, chỉ thấy một bóng người áo xanh đậm bước ra từ nơi tối tăm, dáng đi lúng túng miễn cưỡng, rõ ràng không tình nguyện chút nào.

Cậu ta ngẩng đầu lên, môi mím chặt, ánh mắt đảo qua từng người, trông hệt như kẻ đến đòi nợ.

Trần Ánh Trừng cúi gằm mặt xuống, hỏi:

“Ngươi tới làm gì?”

Lãnh Thành Quang nghiến răng, phun ra hai chữ qua kẽ răng:

“Đi ngang qua.”

“Hử?” Trần Chính Triệt bước lại gần, mặc kệ sự kháng cự của đối phương, kéo cậu ta lại:

“Cha ngươi chẳng phải nói ngươi có chuẩn bị lễ vật đặc biệt tặng tiểu muội ta sao? Mau lấy ra cho mọi người xem nào!”

“…”

Lãnh Thành Quang mặt đỏ bừng đến mức trong bóng tối cũng thấy rõ.

Trần Chính Triệt bật cười:

“Đừng có xấu hổ thế.”

“Ta mới không có chuẩn bị gì đặc biệt hết!”

Nói rồi, Lãnh Thành Quang lôi từ trong tay áo ra một chiếc túi nhỏ, tức tối ném mạnh lên bàn, rồi quay đầu chạy biến vào bóng đêm.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com