Ánh mắt của Chu thị trở nên sắc bén, Cố Tiêu vừa định nói chuyện, đã nghe thấy tiếng cửa tây phòng mở ra, Thẩm Hi Hòa đi ra, nói: “Nương, con thấy để đại tẩu đi trước cửa thư viện bán bánh cuốn cũng rất tốt.”
Chu thị yêu thương tiểu nhi tử nhất, Thẩm Hi Hòa vừa bước ra, sắc mặt bà liền hòa hoãn không ít.
Chu thị nói: “Sao lại nói như vậy?”
Thẩm Hi Hòa nói: “Trong thư viện đa số học sinh đều cách nhà một khoảng rất xa, hầu hết là trong nhà đưa cơm tới, con nhìn thấy mỗi bữa cơm của họ đều có một quả trứng gà, một quả trứng gà một văn tiền, thêm mấy cái màn thầu,cộng lại cũng đã hai văn tiền rồi.
Hai văn tiền một phần bánh cuốn, có trứng gà, có thể ăn no bảy phần, hương vị cũng ngon hơn so với những thức ăn thông thường.”
Chu thị còn đang do dự, dù nói là sẽ không làm chậm trễ việc trong nhà, nhưng nếu thật sự có việc gì, vậy thì bà phải đi chỗ nào tìm người đây.
Nhị Lang và Lý thị cũng đã kiếm được không ít rồi, Chu thị không phải là người tham lam.
Thẩm Hi Hòa nói: “Nương, nhị ca bọn họ làm bánh cuốn cũng đã được mấy ngày rồi, người khác nhìn cũng có thể học được, nếu như để người khác chạy đến cửa thư viện mở quầy bánh trước, lúc đó muốn hối hận thì cũng đã muộn rồi.”
Chu thị hỏi Cố Tiêu: “Tiểu Tiểu, con nghĩ như thế nào?”
Cố Tiêu nói: “Tướng công nói rất đúng nha.”
Làm ăn phải chú ý thời cơ, thời buổi bây giờ, ai làm trước thì chính là của người đó, nếu thật sự có người ở trước cửa thư viện bày quán, thì cho dù là mình có lý cũng khó mà nói lại.
Thẩm Hi Hòa nhìn Cố Tiêu, trời đã tối, trong bếp thắp một ngọn đèn dầu, ánh đèn mờ ảo, chiếu vào trên khuôn mặt lộ ra một chút ấm áp.
Thẩm Hi Hòa rũ mắt xuống, Chu thị hừ một tiếng, “Thật là biết bày trò, vậy trưa ngày mai ngươi qua đó đi, nếu không bán được thì sau này cũng đừng đi nữa!”
Trần thị vội vàng gật đầu, “Nương con bảo đảm sẽ làm tốt, chắc chắn sẽ bán được!”
Mặc dù nàng ta chưa bán qua bao giờ, nhưng Lý thị có thể làm được, thì nàng ta cũng sẽ làm được.
Chu thị xua tay, “Được rồi, muốn làm gì thì làm đi.”
Trần thị cảm kích mà nhìn Thẩm Hi Hòa, “Vậy tẩu về phòng trước đây.”
Chu thị trở lại phòng mình, Trần thị cũng đi rồi, phòng bếp chỉ còn lại hai người bọn họ, Thẩm Hi Hòa nói: “Để ta nhóm lửa.”
Cố Tiêu nói: “Huynh đi đọc sách đi, để muội làm là được.”
Thẩm Hi Hòa: “Đọc sách cũng không phải là chuyện nhất thời……”
“Vừa mới ăn cơm tối xong, bữa ăn khuya cũng phải đợi một lát nữa, huynh vào phòng đọc sách đi.” Cố Tiêu đóng tủ chén lại, “Còn thất thần làm gì, trở về đi a.”
“Ừ……” Thẩm Hi Hòa trở về phòng.
Hắn cầm sách lên đọc, cũng không biết đã đọc trong bao lâu, khi ngẩng đầu lên lần nữa, thì đã ngửi thấy mùi thơm rồi.
Ngoài cửa truyền ra từng đợt mùi thơm của thức ăn, Cố Tiêu mở nắp nồi lên, múc ra một chén cơm nhỏ.
“Ăn cơm cùng với thức ăn, huynh…… lấy đũa tới đi.” Cố Tiêu không muốn ăn cơm, cô ăn thịt là được.
Một tô giò heo xương sườn, còn có thêm một chén nhỏ có màu vàng óng ánh, Thẩm Hi Hòa không thấy rõ đó là cái gì.
Sách vở được dọn sang một bên, thức ăn đã đặt sẵn lên trên bàn, chỉ có một chén cơm, Thẩm Hi Hòa bưng lên liền xới vào trong chén của Cố Tiêu.
Cố Tiêu: “Ai, muội không ăn cơm đâu, ăn thịt là được rồi, cơm là nấu cho huynh đó.”
Nếu không phải là không còn màn thầu nữa, thì Cố Tiêu cũng sẽ không nấu cơm.
Thì ra là đặc biệt nấu cho hắn.
Thẩm Hi Hòa nói: “Vậy muội ăn thịt nhiều một chút.”
Cố Tiêu vội vàng gặm giò heo, cái này còn cần Thẩm Hi Hòa phải nói sao, cô chắc chắn sẽ ăn nhiều chút.
Thẩm Hi Hòa ăn một miếng cơm, sau đó dừng lại nhìn Cố Tiêu.
Cố Tiêu giống như không phát hiện ra hắn đang nhìn cô, cho nên Thẩm Hi Hòa lớn mật hơn một chút, ăn một miếng liền nhìn cô một cái.
Hắn muốn để cho Cố Tiêu ăn nhiều chút,cho nên chờ Cố Tiêu gắp xong thì hắn mới gắp.
Cố Tiêu hơi nhíu mày, Thẩm Hi Hòa nhìn cô làm gì, nghĩ đến khả năng duy nhất nào đó, cô dừng lại hỏi: “Trên mặt muội có dính gì sao?”
Thẩm Hi Hòa sửng sốt: “Hả?”
“Nếu không huynh cứ nhìn muội làm gì……” Cố Tiêu sờ sờ mặt của mình, nhưng mà không sờ được thứ gì.
Tim Thẩm Hi Hòa như vọt lên cổ họng, nhưng cũng không biết tại sao, hắn lại gật đầu một cái, “Có, chỗ này……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thân mình thiếu niên nghiêng về phía trước, bàn tay ở trên mặt của Cố Tiêu chạm vào một cái như chuồn chuồn lướt nước, “Được rồi, bây giờ thì hết rồi.”
Nói xong, Thẩm Hi Hòa nhanh chóng chắp tay ra sau lưng.
“Không còn nữa thì tốt.” Cố Tiêu dùng đũa chọc giò heo hai cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Thẩm Hi Hòa âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Căn phòng yên tĩnh lại, tim Thẩm Hi Hòa đập kịch liệt, hắn vuốt ve đầu ngón tay, cảm giác vừa nãy có lẽ đã đụng trúng rồi, nhưng cũng có cảm giác chưa đụng trúng gì cả.
Trong lòng hắn rối loạn đến cực điểm, chỉ muốn nói nhiều thêm mấy câu với Cố Tiêu, “Đúng rồi! Tiểu Tiểu, đây là đậu nành sao……”
Non nửa chén đậu nhỏ có màu vàng óng ánh, Thẩm Hi Hòa cũng là người làm quen việc nhà nông, cho nên nhận ra được.
Cố Tiêu gật đầu, “Đúng vậy, đây là dùng nước canh để nấu, huynh nếm thử xem.”
Trong nhà những thứ khác thì không có nhưng đậu nành thì có rất nhiều, ngày thường cũng không ăn bao nhêu, Cố Tiêu thấy vẫn còn vài túi.
Những thứ có thể cho vào bánh cuốn có rất nhiều, nếu muốn mọi người thường xuyên tới mua, thì phải có thứ gì đó làm cho người khác ăn đến nỗi nhớ mãi không quên mới được .
Hầm đậu nành đến khi mềm, vị đậu hoà quyện với vị thơm của thịt heo kho, quan trọng nhất chính là đậu nành rất rẻ.
Thẩm Hi Hòa ăn một ngụm lớn, “Ăn thật ngon.”
Cố Tiêu nói: “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.”
Cô ăn nhanh, nhưng Thẩm Hi Hòa lại ăn rất chậm, ăn một bữa cũng phải mất hơn mười lăm phút.
Thẩm Hi Hòa sau khi ăn xong lập tức đứng lên, “Để ta rửa……”
Cố Tiêu bưng chén đũa đi ra ngoài, “Không cần đâu, huynh đọc sách đi.”
Lúc này vừa qua giờ Hợi, nếu là ở thư viện hắn còn phải đọc sách thêm một canh giờ nữa, trước đây mỗi lần về nhà, Thẩm Hi Hòa đều rất nghiêm khắc với bản thân, phải qua giờ Tý mới chịu đi nghỉ ngơi. (Giờ Hợi: từ 21h-23h, giờ Tý:23h-1h).
Cố Tiêu đối xử tốt với hắn, thích hắn như vậy, thì hắn càng phải dụng tâm cố gắng hơn mới đúng.
Thẩm Hi Hòa nhìn Cố Tiêu đi ra ngoài, “Vậy muội đi ngủ sớm một chút, không cần chờ ta.”
Thẩm Hi Hòa đọc sách đến rất khuya, nhưng sáng hôm sau lại thức dậy rất sớm , hắn tận lực nhẹ chân nhẹ tay, Cố Tiêu đang nằm ở trên tràng kỷ, đưa lưng về phía hắn.
Thẩm Hi Hòa muốn cho Cố Tiêu ngủ trên giường, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Hắn đứng đó một lúc, thấy Cố Tiêu trở mình lại, “…… Huynh phải đi rồi sao?”
Cố Tiêu lưu luyến khi hắn phải đi, Thẩm Hi Hòa cũng không nỡ đi, hắn nói: “5 ngày, cứ một ngày một ngày mà tính, Tiểu Tiểu…… rất nhanh ta sẽ lại về nhà.”
Trời không còn lạnh như vậy nữa, chỉ cần đắp một cái chăn mỏng là vừa đủ rồi.
Cố Tiêu không muốn thức dậy, cô mơ màng gật đầu, “Ừ…… vậy huynh trên đường đi cẩn thận một chút.”
Cố Tiêu thức dậy trễ, sau khi cô thu thập xong xuôi thì Lý thị và Thẩm Nhị Lang đã ra ngoài rồi.
Trần thị đã dậy từ sớm dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo cho gà ăn, khuôn mặt luôn nở nụ cười suốt cả một buổi sáng. “Đại oa, đồ đạc đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Thẩm Đại Oa đã đi theo Thẩm Nhị Lang làm qua mấy ngày, bây giờ đã là ngựa quen đường cũ rồi, “Con đều bỏ lên trên xe hết rồi.”
Có đại oa, nên Trần thị cũng không cần Thẩm Đại Lang đi theo.
Vừa qua giờ Tỵ, Trần thị liền đẩy xe hàng đi lên huyện thành.
Cố Tiêu vốn dĩ muốn đi xem, nhưng mà trong nhà không có ai nấu cơm, dù sao có đại oa ở đó, chắc là cũng không xảy ra chuyện gì đâu.
Trần thị đi rồi, Chu thị liền bắt đầu mắng người, “Nó thì hay rồi, đi ra ngoài tiêu d.a.o sung sướng, việc trong nhà đều để lại cho cái bà già này.”
Nhị nha rụt rè nói, “Nãi nãi, cháu có thể làm……”
Chu thị nghe vậy càng tức giận hơn, “Mày thì có thể làm gì! Biết nấu cơm hay là biết kiếm tiền……”
Cố Tiêu buông việc trên tay xuống rồi bước ra khỏi phòng, “Nương, đại tẩu đã làm hết việc trong nhà rồi, buổi sáng nhị nha cũng giặt sạch hai chậu quần áo đấy, trưa nay nương muốn ăn gì, con sẽ làm cho người.”
Chu thị chỉ là không cằn nhằn thì trong lòng sẽ không dễ chịu thôi, “Hừ, đi rồi cũng tốt, không ở nhà còn đỡ phiền hơn, trưa nay ăn trứng gà, bọn họ không có phúc khí, Tiểu Tiểu để con ăn!”
Cố Tiêu nói: “Vậy trưa nay sẽ làm món trứng hấp, rất tốt cho răng đó.”
Lại nói đến bên kia, ba mẹ con Trần thị đã đẩy xe đi tới cổng thư viện.
Học sinh sắp tan học, xung quanh cửa đã có rất nhiều người, tất cả đều đang chờ đưa cơm.
Trần thị bỗng trở nên căng thẳng, “Đại oa à, con nói xem bọn họ có thể mua bánh cuốn của chúng ta hay không.”
Thẩm Đại Oa lần đầu tiên cũng như vậy, hắn nói: “Hôm nay buôn bán chắc chắn sẽ không được tốt như vậy, có thể bán bao nhiêu thì bán bấy nhiêu, đúng rồi nương nhị oa, con phải nói cái này với mọi người trước……”