Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính

Chương 28



Cố Tiêu nghĩ không ra Thẩm Hi Hòa đây là có ý tứ gì, cô ở bên ngoài chờ lâu như vậy mà hắn không thay, cứ phải đợi cô vào rồi mới thay là sao.

Thẩm Hi Hòa nhìn sắc mặt Cố Tiêu, trong lòng căng thẳng, sợ Cố Tiêu lại hiểu lầm, nên vội vàng nói: “Đúng rồi, Tiểu Tiểu! Quần áo của ta bị rách rồi, muội xem, ngay chỗ này này.”

Tay áo đúng là bị rách một chút.

Thẩm Hi Hòa cho Cố Tiêu nhìn một cái, sau đó nhanh chóng cởi quần áo ra, hắn ôm quần áo, trên người chỉ mặc một kiện trung y đơn bạc, “Còn phải nhờ muội giúp ta vá lại……”

Cố Tiêu thậm chí còn chưa nhìn rõ áo bị rách ở đâu.

Hộp kim chỉ ở chỗ Chu thị có, từ trước đến nay quần áo Thẩm Hi Hòa bị rách đều là do Chu thị vá, Cố Tiêu nói: “Hộp kim chỉ ở phòng của nương , huynh đi tìm nương đi.”

Cố Tiêu vốn định để Thẩm Hi Hòa đem quần áo đi đông phòng, nhưng Thẩm Hi Hòa lại hiểu sai ý của cô, hai mắt hắn sáng lên, cảm thấy đề nghị của Cố Tiêu rất hay, “Muội nói rất đúng, ta đi lấy ngay bây giờ.”

Thẩm Hi Hòa bỏ quần áo xuống, thay một bộ áo vải thô ,rồi vội vàng đi tới đông phòng.

Cố Tiêu: “……”

Việc đồng áng không còn nữa, chỉ cần sáng và tối đi cuốc đất làm cỏ là được, còn Chu thị thì ở trong phòng thêu thùa may vá.

Quần áo đi làm đều là đồ không tốt lắm, tất cả đều được khâu lại và may vá, có thể mặc trong nhiều năm.

Tay nghề may vá của Chu thị rất tốt, các đường may đều rất tinh xảo, Thẩm Hi Hòa gõ cửa đi vào, nhìn thấy Chu thị đang may vá quần áo, lời nói đã đến bên miệng nhưng thế nào cũng không nói ra được.

Chu thị cũng không biết nhi tử mình bị làm sao, liền liếc mắt nhìn một cái, hỏi: “Tam Lang có việc gì sao?”

Thẩm Hi Hòa nói: “…… Không có việc gì.”

Để buổi tối hắn tới mượn sau vậy.

Thẩm Hi Hòa gật đầu một cái, xoay người trở về tây phòng.

Chu thị buông việc trên tay xuống, “Đứng lại.”

Thẩm Hi Hòa căng da đầu ngừng lại.

Chu thị hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì, cứ ấp a ấp úng, trước kia cũng không thấy con như vậy, có phải là cần dùng tiền hay không?”

Cũng chỉ có những lúc cần dùng đến tiền,thì Thẩm Hi Hòa mới có biểu tình như vậy, hắn biết điều kiện trong nhà cũng không dễ dàng gì, tiền để mua giấy bút đều là do hắn chép sách kiếm ra, nếu còn dư lại thì sẽ mua điểm tâm mang về nhà.

Thẩm Hi Hòa lập tức phủ nhận nói: “Không phải.”

Chu thị nhíu mày, nghi ngờ nhìn tiểu nhi tử của mình, “Vậy thì là có chuyện gì?”

Thẩm Hi Hòa liếc nhìn rổ kim chỉ bên cạnh Chu thị, mở miệng nói: “Nương, con muốn dùng kim chỉ, quần áo của con bị rách rồi.”

Chu thị không chút nghĩ ngợi nói: “Nương đúng lúc cũng đang vá quần áo, lấy lại đây đi, thuận tiện vá lại cho con luôn.”

Thẩm Hi Hòa không nhúc nhích, “Con mượn rổ kim chỉ dùng một chút là được……”

Chu thị: “…… Con dùng sao? Nói giống như là con biết vá vậy.”

“Con không biết, nhưng mà Tiểu Tiểu biết mà!” Thẩm Hi Hòa nói xong, ảo não mà gục đầu xuống, hắn có chút ngượng ngùng, đặc biệt là ở trước mặt Chu thị.

Rõ ràng lần trước còn nói để đại oa tới đưa cơm, nhưng mà bây giờ hắn đã đổi ý rồi.

Chu thị vừa cảm thấy mới lạ, vừa cảm thấy buồn cười,nhưng phải cố nhịn xuống, “Hả, Tiểu Tiểu biết sao? Nhưng mà nương chưa thấy Tiểu Tiểu may vá qua bao giờ, nếu mà vá xấu thì đừng có quay lại tìm ta đó.”

Thẩm Hi Hòa: “Sẽ không đâu.” Cho dù vá có xấu, thì hắn cũng sẽ mặc.

Chu thị cũng lười vá thêm nữa, nên bà đẩy rổ kim chỉ qua, “Cầm lấy đi.”

Thẩm Hi Hòa cảm thấy như trút được gánh nặng, ôm rổ kim chỉ trở về tây phòng, hắn đóng chặt cửa lại, “Ta lấy về rồi.”

Thẩm Hi Hòa cả thời gian đi đi về về cũng không ngắn, Cố Tiêu nói: “Thật để cho muội vá sao?”

Thẩm Hi Hòa đã quyết định thì sẽ không đổi ý, cho dù đúng như lời Chu thị nói cũng thế, có khó coi hắn cũng sẽ mặc, “Tất nhiên rồi.”

Bộ quần áo này có thể coi là bộ quần áo tốt nhất của Thẩm Hi Hòa, những bộ quần áo khác đều có vài miếng vá, đáng lẽ chỉ cần vá thêm hai mảnh vải vào là được, nhưng Cố Tiêu lại có chút không đành lòng.

Thêu thêm hai phiến tre là vừa đủ.

Quần áo màu xanh phối với lá tre cũng màu xanh, vừa vặn có thể che đậy lại.

Cố Tiêu liếc nhìn cái rổ đựng kim chỉ, bên trong có những sợi chỉ màu xanh ngọc bích, màu xanh lá, màu đen, vậy là đủ rồi.

Cố Tiêu nói: “Được rồi, huynh đem quần áo để ở đây đi, buổi chiều muội sẽ vá.”

Thẩm Hi Hòa sửng sốt một chút, cũng chỉ là vá vài miếng vá mà thôi, cũng không mất quá nhiều thời gian mà, hắn muốn nhìn, “Không phải vá ngay bây giờ sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cố Tiêu: “Huynh cần mặc gấp à?”

“Không.” Thẩm Hi Hòa nhìn vào mắt Cố Tiêu, bỗng nhiên liền hiểu ra.

Chu thị vừa rồi có nói, nếu Cố Tiêu có vá không đẹp đi nữa, thì cũng không được mang qua chỗ bà.

Thẩm Hi Hòa nói: “Tiểu Tiểu, cho dù muội vá có khó coi, thì ta cũng sẽ mặc.”

Cố Tiêu: “…… Huynh chê ta vá khó coi vậy sao huynh không tự mình vá đi?”

Thẩm Hi Hòa: “Ta không có chê, ta muốn nói nếu……”

Cố Tiêu nhìn vào Thẩm Hi Hòa, nói: “Nếu huynh muốn ta vá, thì bây giờ muốn làm gì thì đi làm đi, nếu không muốn thì lấy quần áo và rổ kim chỉ lại đi.”

Thẩm Hi Hòa hơi mở miệng, muốn nói lại thôi.

Cố Tiêu nói: “Huynh còn muốn vá sao?”

“Vá chứ! Ta đây liền đi ra ngoài……” Thẩm Hi Hòa đứng lên, đi được hai bước lại quay đầu lại nhìn một cái, hắn nắm chặt tay, “Tiểu Tiểu, bất luận muội vá thành hình dạng gì thì ta đều sẽ mặc.”

Cố Tiêu: “……”

Đáng lẽ cô không nên đồng ý mà, cứ để ai muốn quản thì quản đi.

Chỗ bị rách là ở ống tay áo, Cố Tiêu chọn những sợi chỉ màu xanh lá, màu xanh ngọc bích, và màu đen, trước đem so sánh chúng với quần áo.

Ba loại màu sắc biến hóa liên tục, chậm rãi, một mảnh lá tre màu xanh tươi liền xuất hiện ở chỗ bị rách, ba phiến lá tre, đối diện với tên của Thẩm Hi Hòa, Thẩm Tam Lang.

Cố Tiêu tất nhiên sẽ vá, chỉ là cô không muốn Thẩm Hi Hòa ở một bên nhìn mà thôi, không tốn bao nhiêu công sức thì quần áo đã được vá xong, cô gấp quần áo lại,rồi đặt ở trên giường.

Thẩm Hi Hòa từ trong phòng bước ra, liền cầm cuốc đi ra hai đầu bờ ruộng, hạt giống dưới đất đã nảy mầm, cỏ dại cũng mọc rất nhiều, hắn làm cỏ hơn một canh giờ dưới ánh nắng mặt trời rồi mới trở về nhà.

Trần thị đang ở trong viện cho gà ăn, Thẩm Hi Hòa hỏi: “Đại tẩu, Tiểu Tiểu đâu?”

Trần thị thuận miệng đáp: “Đi hậu viện hái rau rồi.”

Vậy chắc là quần áo đã vá xong rồi, Thẩm Hi Hòa bỏ cuốc xuống, đi đến bên cạnh giếng rửa mặt xong xuôi sau đó mới vào phòng.

Cửa sổ đang mở, có gió nhẹ thổi vào, rổ kim chỉ được đặt ở trên bàn, đầu sợi chỉ đung đưa theo từng làn gió lay động, quần áo của hắn thì được đặt ở trên giường.

Ba phiến lá tre xanh nơi cổ tay áo, trông sống động như thật vậy.

Thẩm Hi Hòa đứng ở cửa nhìn nửa ngày, sau đó mới ôm quần áo đi ra ngoài.

Hắn lấy một cái chậu gỗ, lại lấy thêm bồ kết, còn đem chày gỗ dùng để giặt quần áo cũng cầm đi,sau đó bưng chậu đi ra ngoài.

Trần thị buông đồ trên tay xuống, ngăn người lại, “Tam Lang đệ muốn làm gì vậy? Đệ cầm quần áo là muốn đi đâu, cứ để cho tẩu giặt là được.”

Thẩm Hi Hòa nói: “Đệ rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, để đệ tự giặt là được.”

Hắn muốn mặc vào ngày mai, nếu không để ở nhà, vậy thì phải đợi 5 ngày nữa mới có thể trở về lấy.

Trần thị ai một tiếng, Thẩm Hi Hòa hiểu chuyện như vậy, không hề giống với cháu trai nhà họ Trương ở đầu thôn, cả ngày chỉ biết đọc sách ăn cơm, ngay cả quần áo dơ cũng không giặt, chỉ gom lại rồi đem về nhà.

Thẩm Hi Hòa cũng không vội vàng rời đi, “Đại tẩu, quần áo của đệ hỏng rồi, là Tiểu Tiểu đã vá cho đệ, tẩu nhìn thử xem muội ấy vá thế nào?”

Trần thị vội vàng nhìn thoáng qua: “…… Tiểu Tiểu mà vá chắc chắn là tốt rồi.”

Thẩm Hi Hòa khóe miệng hơi cong lên, sau đó lại nhanh chóng buông xuống, “Vâng, đệ cũng cảm thấy như vậy.”

Thẩm Hi Hòa đi ra bờ sông giặt sạch quần áo, vắt đến một giọt nước cũng không chảy ra nữa, sau đó mới đem phơi ở trong sân.

Phơi cả đêm chắc là sẽ khô thôi.

Thẩm Hi Hòa treo quần áo xong, sau đó đem rổ kim chỉ đi trả, mãi cho đến khi cơm nước xong xuôi, cũng chưa nói với Cố Tiêu một câu nào.

Ăn cơm tối xong, Chu thị nói với Cố Tiêu, “Buổi tối con nấu giò heo và xương sườn cho Tam Lang ăn đi.”

Cố Tiêu dùng sức gật đầu, lúc Chu thị nói chuyện không hề né tránh Trần thị, việc cung cấp thêm một bữa ăn cho Thẩm Hi Hòa, Trần thị từ sớm đã nhìn đến quen rồi.

Nàng ta lau sạch bàn, sau đó lau tay, “Nương, con dâu có chuyện muốn nói với người.”

Chu thị nhìn Trần thị, “Chuyện gì vậy?”

Trần thị hít sâu một hơi, “Nương, con dâu buổi trưa muốn tới trước cửa thư viện bán bánh cuốn.”

Chu thị mặt lạnh lùng, “Ngươi cũng muốn đi.”

Trần thị tim đập thình thịch, “…… Con buổi sáng sẽ đem việc trong nhà làm xong, giữa trưa bán xong thì lập tức trở về, chắc chắn sẽ không làm chậm trễ đến những việc khác.”

Trần thị căn bản không dám nhìn vào mắt Chu thị, nhiều năm như vậy đều nghe theo lời Chu thị, đây vẫn là lần đầu tiên nàng ta có ý kiến riêng của mình.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com