Khang Bình hầu nói: “Không hổ là Trạng Nguyên, văn chương viết rất hay, mồm mép cũng rất giỏi, càng có một thân cốt khí, bản hầu hy vọng xương cốt của Thẩm đại nhân vẫn luôn cứng như vậy.”
Thẩm Hi Hòa cười nhẹ, hắn vốn lớn lên anh tuấn, bây giờ trên người mạ một tầng kim quang, y phục xẹt qua, tựa như một vị thần vậy.
“Đó là đương nhiên.”
Khang Bình hầu hận đến ngứa răng, bây giờ hắn không muốn Thẩm Hi Hòa làm con rể của hắn nữa, chỉ muốn làm Thẩm Hi Hòa hung hăng ngã xuống thôi.
Đầu tháng năm, Thẩm Hi Hòa ngày càng bị gạt bỏ ra ngoài, nhưng mà Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn đã bắt đầu chậm rãi tiếp xúc sự vụ của Hàn Lâm Viện rồi.
Tống Chiêu Thanh lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Chúc Tu Viễn: “Đã đắc tội đến người nào rồi sao?”
Thẩm Hi Hòa nói: “Không sao,cũng không thể nào ở Hàn Lâm Viện cả đời được.”
Chủ quản Hàn Lâm Viện soạn thảo chiếu thư chỉnh sửa sách sử, cũng không có thực quyền gì, chẳng trách có người nhúng tay vào.
Đúng là sẽ không ở trong Hàn Lâm Viện cả đời được.
Chúc Tu Viễn nói: “Bây giờ đã là tháng năm rồi, Thẩm huynh Tống huynh, hai người còn nhớ rõ đề thi sách luận trong thi đình không?”
Tống Chiêu Thanh ngẩng đầu lên, Thẩm Hi Hòa gật đầu.
Tháng năm mưa nhiều, vùng Tấn Dương thường xuyên xảy ra lũ lụt, so với việc ở Hàn Lâm Viện biên thư,thì bọn họ càng nguyện ý tới Tấn Dương trị thủy hơn.
Đầu tháng năm, vùng Tấn Dương mưa to, công văn về tình hình tai nạn giống như bông tuyết bay đến Thịnh Kinh, đồng ruộng thiệt hại nặng nề, mưa to như thác nước, tiếng oán than của bá tánh bay đầy trời.
Thành Thịnh Kinh cũng đã mưa mấy ngày liền.
Trời vừa ướt vừa lạnh, mưa từ sáng đến tối, ban đêm cũng mưa, chăn và gối đầu đều bị ẩm hết.
Khách tới quán ăn trong một ngày có thể đếm được trên mười đầu ngón tay, việc buôn bán không thể làm, quần áo cũng không giặt được, mỗi ngày chỉ may áo rồi nấu nướng g.i.ế.c thời gian.
Chu thị không thích ngày mưa, “Sao vẫn còn mưa nữa, cũng đã mưa mấy ngày rồi.”
Bà mở cửa sổ ra một nửa, mưa liền theo gió thổi vào, đánh vào mặt, Chu thị bang một tiếng đóng cửa sổ lại, “Hôm nay Tam Lang có về được không?”
Hôm nay Thẩm Hi Hòa được nghỉ tắm gội, trời mưa lớn, bên ngoài trời cũng rất âm trầm, Cố Tiêu nghĩ thầm, chắc là sẽ không trở về.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Cố Tiêu lại đi vào phòng bếp nấu một nồi canh gừng, lỡ như Thẩm Hi Hòa trở về, là có thể uống canh gừng xua tan cái lạnh rồi.
Qua giờ Dậu, trời cũng đã tối, Thẩm Hi Hòa vẫn chưa trở về.
Cố Tiêu nghĩ, vậy chắc là không về rồi, nếu như ngày mai thời tiết tốt hơn, thì chắc là sẽ về.
Cô múc canh gừng ra, chợt nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa,cô theo tiếng động nhìn lại, chỉ thấy cửa lớn bị đẩy ra một khe hở.
Đèn lồng lớn màu đỏ treo trước cửa gian nan đung đưa trong gió mưa, có chút ánh nến lọt vào từ trong khe hở.
Kẽo kẹt một tiếng, khe cửa càng ngày càng lớn, Thẩm Hi Hòa cố sức mà lách qua khe cửa, ánh nến chiếu vào mặt hắn, chiếu vào mấy giọt mưa trên khuôn mặt và những sợi bạc mịn lất phất trong không khí.
Thẩm Hi Hòa đã trở lại.
Rất nhanh sau đó khe cửa đã đóng lại, Thẩm Hi Hòa một tay cầm ô, một tay đóng cửa, hắn đóng chốt cửa lại, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng cũng về tới rồi.
Trời vẫn còn mưa, Thẩm Hi Hòa chuẩn bị đi dưới mái hiên để về phòng, mái hiên lớn như vậy, sẽ không lo bị ướt.
Hắn xoay người lại, thấy Cố Tiêu đang cầm chén, lẳng lặng mà đứng ở trước cửa phòng bếp.
Trong phòng bếp có ánh nến màu cam vàng, nhìn rất ấm người, mắt Thẩm Hi Hòa cười đến cong cong, “Ta đã trở về.”
Hắn đi dựa vào mép tường, quần áo và tóc lại bị nước mưa làm ướt.
Cố Tiêu đặt chén canh xuống, nói: “Ướt hết rồi,muội cứ tưởng là huynh sẽ không về chứ.”
Năm ngày mới được nghỉ một lần, sao có thể không về được.
Thẩm Hi Hòa dựng ô ở trước cửa, sau đó lau nước mưa ở trên mặt, “Không ướt lắm, lúc xuống xe ngựa ta thấy mưa không lớn, nên không che ô, không nghĩ tới gió lại lớn như vậy.”
Lúc này mới bị ướt.
Thẩm Hi Hòa đặt hai tay ở phía sau, cúi đầu nhìn vào cái chén để trên bàn, “Đây là?”
Cố Tiêu gật đầu, “Canh gừng, nấu cho huynh đấy.”
Nấu cho hắn sao.
Rõ ràng là vị rất cay,nhưng mà Thẩm Hi Hòa lại coi nó là mỹ vị của nhân gian, một hơi uống hết toàn bộ, “Uống khá ngon.”
Cố Tiêu: “…… Trong nồi vẫn còn.”
Thẩm Hi Hòa nói: “Vậy thì ta sẽ uống thêm một chén nữa.”
Cố Tiêu chuyên môn nấu cho hắn, hẳn là nên uống nhiều một chút, hắn lại đi múc thêm một chén nữa, rồi uống trước mặt Cố Tiêu.
Canh gừng có vị thế nào Cố Tiêu biết,cô cũng không phải là chưa từng uống qua, không thể nói là khó nuốt xuống, nhưng mà tuyệt đối không thể giống như Thẩm Hi Hòa được, mấy ngụm mà đã uống hết rồi.
Bên tai có tiếng nến vang lên tí tách, còn có tiếng mưa rơi ở bên ngoài nữa, nhưng mà trong lòng Cố Tiêu lại cảm thấy rất an tĩnh.
Quán ăn ít khách, bọn họ cho rằng Thẩm Hi Hòa sẽ không về, nên đã ăn cơm trước hết rồi, Cố Tiêu hỏi: “Huynh muốn ăn gì?”
Thẩm Hi Hòa sờ bụng, “Gì cũng được.”
Thẩm Hi Hòa nói gì cũng được, thì đó chính là gì cũng được, Cố Tiêu làm cái gì thì hắn sẽ ăn cái đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngày mưa, thì nấu mì là hợp nhất, Cố Tiêu cũng đã quên mất mình bao lâu chưa dùng phòng bếp nhỏ để nấu ăn cho Thẩm Hi Hòa rồi.
Trong phòng bếp có khói bốc lên, Chu thị đi ra nhìn thoáng qua, nhìn thấy hai người ở phòng bếp thì yên tâm, không nói gì chỉ lặng lẽ quay về phòng, thổi tắt đèn rồi lên giường đất ngủ.
Cố Tiêu cũng đã nấu xong mì.
Bắp cải, hành lá cắt khúc, thịt dê, củ cải trắng, còn có tương mè và sa tế nữa, Cố Tiêu nấu một chén lớn, “Có đủ ăn không?”
Thẩm Hi Hòa cũng uống hai chén canh gừng rồi, chắc chắn là đủ ăn, hắn ngồi xuống ăn mì, nói hai câu mấy ngày nay trôi qua như thế nào, “Khá tốt, trời mưa, việc cũng ít.”
Cố Tiêu không hiểu mấy chuyện trên quan trường, việc cô có thể làm chỉ có kiếm nhiều tiền, cho Thẩm Hi Hòa mang theo nhiều thức ăn ngon mà thôi.
Thẩm Hi Hòa ăn mì xong, sau đó ăn thịt và rau, cuối cùng uống canh, canh còn thừa một nửa, hắn đặt đũa xuống, rồi đặt tay mình lên tay của Cố Tiêu.
Cố Tiêu giật giật ngón tay mình, tay Thẩm Hi Hòa rất nóng.
Cô hơi ngẩng đầu lên, hỏi một câu làm sao vậy.
“Qua thời gian này chắc ta phải đi tới Tấn Dương, không biết khi nào mới trở về.” Thẩm Hi Hòa mỉm cười.
Hắn là hàn lâm tu soạn, quan thất phẩm, muốn đi Tấn Dương thì phải tự mình tìm cách, chỉ là thấp cổ bé họng, nên không có khả năng mang theo Cố Tiêu.
Cố Tiêu nói: “Là bởi vì trời mưa sao?”
Cố Tiêu rất thông minh, Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Tấn Dương lũ lụt, Hoàng Thượng đã lệnh cho Chu đại nhân làm đại thần cứu tế, ngay trong ngày sẽ xuất phát tới Tấn Dương.”
“Còn huynh thì sao, Hoàng Thượng không lệnh cho huynh đi……”
“Cũng không có.” Thẩm Hi Hòa uống hết nước canh, “Hàn Lâm Viện cũng không có thực quyền, chỉ có phụ trách về văn sử, nếu cứ ở mãi trong Hàn Lâm Viện, thì chắc chắn sẽ không bao giờ nổi bật được.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hi Hòa ở trước mặt của Cố Tiêu thể hiện dã tâm của mình.
Đề thi sách luận trong thi đình chính là lũ lụt ở Tấn Dương,ba người bọn họ là ba người đứng đầu của thi đình, tự cổ chí kim Trạng Nguyên quả thật có rất nhiều, nhưng mà không phải ai cũng có thể thi đậu Trạng Nguyên được.
Thẩm Hi Hòa đi gặp Chu đại nhân, không ngoài dự đoán, rất nhanh đã được đi Tấn Dương.
Thẩm Hi Hòa nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Tiêu, “Nhiều nhất ba tháng, là ta có thể trở về rồi.”
Cố Tiêu nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau, mím nhẹ môi.
Trong sách không có đoạn cốt truyện này, Thẩm Hi Hòa mới vào quan trường, làm ở Hàn Lâm Viện hơn hai năm, rồi mới từng bước đi lên, đi Tấn Dương……
Cố Tiêu nhìn ra bên ngoài, mưa vẫn đang rơi, không biết khi nào mới tạnh, “Vậy thì mang thêm nhiều quần áo, đồ ăn cũng phải mang theo nhiều chút, muội phải tranh thủ đi thu dọn.”
Thẩm Hi Hòa: “Ừ, Tiểu Tiểu……”
Cố Tiêu chớp chớp mắt, “Sao vậy?”
“Từ Tấn Dương trở về ta sẽ cưới muội.” Thẩm Hi Hòa nghĩ mình không thể chờ được lâu như vậy nữa, tháng 7 Cố Tiêu cập kê, vừa lúc.
Cố Tiêu muốn rụt tay lại, nhưng mà Thẩm Hi Hòa lại nắm rất chặt, “Huynh cưới muội……”
Thẩm Hi Hòa nói: “Ta vẫn luôn muốn,” từ Tấn Dương trở về, hắn sẽ không phải là hàn lâm tu soạn nữa, cũng sẽ có căn nhà lớn hơn một chút, hắn muốn cưới Cố Tiêu.
Hắn muốn mỗi ngày trước khi đi làm sẽ nắm tay của Cố Tiêu,tan làm về nhà chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cô.
Mưa mùa xuân, liên miên không ngớt.
Cố Tiêu nghĩ, phải gả cho Thẩm Hi Hòa sao, nói đến gả chồng, người mà cô nghĩ đến chỉ có Thẩm Hi Hòa, cô muốn gả cho hắn.
“Vậy thì chờ huynh về thì cầu thân với nương đi, nếu như nương đồng ý, thì muội sẽ gả cho huynh.”
Thẩm Hi Hòa: “……Được.”
Nương của Cố Tiêu đối với hắn rất tốt, cũng đã để cho hắn gọi là nương rồi.
————
Trận mưa này đến tận ngày hôm sau vẫn chưa tạnh, buổi sáng Thẩm Hi Hòa đi ra ngoài nửa ngày, buổi chiều lúc về nhà thì nói với Chu thị hắn muốn đi Tấn Dương một thời gian.
Chu thị hỏi hắn muốn đi bao lâu.
Thẩm Hi Hòa nói: “Muộn nhất là tháng tám sẽ trở về.”
Chu thị nói: “Vậy thì mang theo mấy bộ quần áo dày một chút, đi ra ngoài, nên mang theo nhiều bạc chút.”
Chu thị chưa đi qua Tấn Dương bao giờ, “Tới Tấn Dương cũng phải mất mấy ngày, có thuận đường với Quảng Ninh không……”
Thẩm Hi Hòa lắc đầu, “Không thuận đường, chậm thì nửa tháng, nhiều thì hai mươi ngày.”
Trên đường trì hoãn thời gian, lên đường cả ngày lẫn đêm, hơn nửa tháng là có thể đến, nếu trên đường chậm trễ thì cũng phải hơn một tháng.
Cố Tiêu thu dọn hành lý cho Thẩm Hi Hòa, hai bộ quần áo mỏng, hai bộ dày và hai đôi giày.
Đồ ăn thì không mang nhiều, chỉ mang theo bánh nướng màn thầu, cái khác thì không để được, nhưng mà sốt thịt bò thì mang theo không ít.
Quần áo,đồ ăn, còn có thuốc trị thương nữa.
Đồ gì có thể nghĩ ra thì Cố Tiêu đều mang theo, “Trên đường cẩn thận một chút, ráng ăn cơm vào, nước thì phải đun sôi rồi mới uống, trời nóng, đừng có ăn đồ để qua đêm.”
“Tự chăm sóc mình cho tốt,” Cố Tiêu cột chặt túi lại, rồi đưa cho Thẩm Hi Hòa, “Muội chờ huynh trở về.”
Ngày hai tháng năm, Thẩm Hi Hòa xuất phát đi Tấn Dương, ngay cả sinh nhật cũng không tổ chức.
Thẩm Hi Hòa ngồi xe ngựa tới cửa thành, trạm chờ bên ngoài mười dặm, Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn đang cầm ô đứng ở đó chờ.
Trạm chờ còn có mấy chiếc xe ngựa nữa, xung quanh xe ngựa có mấy đội thị vệ, đúng là đoàn người Chu Mục Chi.