Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính

Chương 158



Cố Tiêu làm hơn mười ngày, đây là bánh kem nhỏ đẹp nhất mà cô từng làm rồi.

Trước kia cái gì cũng có, nên cảm thấy đơn giản, bây giờ cái gì cũng phải tự mình làm, nên mới cảm thấy khó.

“Ăn ngon không? Thật ra thì có ăn ngon hay không cũng không quan trọng lắm, đẹp là được.” Cố Tiêu nhẹ giọng nói: “Dù sao thì cái này cũng không phải để bán.”

Trương Tự cảm thấy ăn khá ngon, liền ăn liên tiếp ba cái, “Chỉ là ăn nhiều thì có chút ngán, ợ……”

Kem bơ có vị hoa đào nhàn nhạt, vị ngọt dịu là vị ngọt của đường trắng, trách không được nói muốn trái cây tươi, màu sắc và mùi vị của trái cây mà cho vào sẽ càng tốt hơn.

Cố Tiêu: “Ngồi một buổi chiều thì cũng chỉ có thể ăn một miếng thôi, giống như điểm tâm vậy, không thể ăn nhiều.”

Trương Tự cười hắc hắc hai tiếng, “Cô nói đúng, nói về hương vị, thì vẫn còn có chút đơn điệu, ăn được mấy ngày là ngán rồi. Nhưng mà hình thức thì nhìn cũng không tồi…… nếu mang lên,thì chắc là các vị tiểu thư sẽ thích.”

Thích thì sẽ tới đây thường xuyên, thường tới thì không có khả năng là chỉ ăn bánh kem không thôi, ít nhiều cũng sẽ mua một vài thứ gì đó.

Sách rẻ nhất của Đa Bảo Các là năm lượng bạc một quyển đấy, làm bánh kem nhỏ mặc dù tốn thời gian và công sức, nhưng mà tuyệt đối là việc buôn bán ăn nên làm ra.

Bây giờ đã là giữa tháng tư rồi, tới tháng năm tháng sáu thì sẽ có trái cây, bánh kem nhỏ chắc chắn sẽ làm được tốt hơn.

Cố Tiêu định để cho học đồ của Đa Bảo Các học trước, học xong rồi thì sẽ làm ở trong Đa Bảo Các, bán thì tạm thời không định bán, có lẽ chờ đến Lý chưởng quầy mở cửa hàng ở Thịnh Kinh, thì khi đó cô sẽ suy xét lại.

Cố Tiêu viết ra cách làm túi bắt bông, công thức tạo màu kem bơ và phương pháp làm bánh kem, “Tự bản thân mình phải học làm cái mới, ngài nhìn Linh Đang đi, học một suy ra ba, không thể cái gì cũng chờ ta dạy được.”

Trương Tự liên tục gật đầu, “Đây là đương nhiên.”

Học đồ ở Đa Bảo Các biết đạo lý này, học cái cơ bản nhất, còn lại thì phải tự mình tìm hiểu.

Không thể cứ đi theo cái cũ được.

Hậu viện Đa Bảo Các có phòng bếp, vừa hay để làm bánh kem nhỏ.

Trương Tự đã để người đi tìm trái cây tươi rồi, có mấy thứ này,thì việc buôn bán của Đa Bảo Các chắc chắn sẽ càng tốt hơn.

Cố Tiêu về nhà, Trương Tự đem ly sứ đựng bánh kem mà Cố Tiêu mang đến bày ra ngoài.

Cố Tiêu mang tới mười hai cái bánh kem nhỏ, Trương Tự ăn bốn cái, hắn giữ lại thêm hai cái nữa, còn dư lại sáu cái thì đưa cho khách nhân ở nhã gian trên lầu hai.

Bánh kem được bày ra dĩa, bên cạnh để một cái thìa màu trắng, còn có một ly trà hoa nữa.

Trương Tự nói: “Đây là món mới.”

An Vân quận chúa cúi đầu xuống nhìn bánh kem nhỏ, lại nhìn Trương Tự một cái, sau đó cầm muỗng lên, múc một miếng.

Trương Tự hơi nghiêng người về phía trước, nhìn An Vân ăn một miếng nhỏ, nếm nếm,rồi sau đó ăn tiếp miếng thứ hai miếng thứ ba. Hắn lặng lẽ lui ra ngoài, quý nữ trong nhã gian cũng làm theo An Vân quận chúa, cầm lấy muỗng ăn bánh kem nhỏ.

Lúc An Vân quận chúa ăn cũng không nỡ chạm vào hoa đào ở chính giữa, nghiêm túc mà dùng muỗng nhỏ múc ăn, “Món này khá ngon.”

“Không giống với mấy điểm tâm mà ngày thường hay ăn.”

“Nhìn cũng đẹp nữa, cũng không nỡ ăn.”

Hứa Minh Lạc múc hai lần, cũng không thấy ngon lắm, chỉ là mới mẻ mà thôi, chắc lại là cái vị tiểu đông gia kia làm ra rồi.

Có gì đặc biệt hơn người chứ.

Có người nói tiểu đông gia của Đa Bảo Các họ Cố, là vị hôn thê của Thẩm Hi Hòa, cũng không biết là do ai truyền ra nữa.

Hứa Minh Lạc không muốn ăn, nhưng mà An Vân nói rất ngon, nàng ta cũng không dám nói không ngon.

Cố cô nương sao, cho dù biết làm mấy thứ đồ linh tinh thì sao chứ, tướng mạo xinh đẹp lại như thế nào, còn không phải chỉ là nữ tử hương dã thôi sao.

Có chỗ nào xứng đôi với Thẩm Hi Hòa chứ.

Nàng ta cho dù có cố gắng thế nào đi nữa, nhưng gia thế bất đồng, nàng ta mấy đời sau cũng không đuổi kịp.

Thật ra Hứa Minh Lạc chưa gặp Thẩm Hi Hòa được mấy lần, nhưng mà cảm thấy hắn rất tốt.

Hứa Minh Lạc chống cằm, “Mọi người có biết không, tiểu đông gia mà chưởng quầy ở đây nói, là vị hôn thê của Thẩm Hi Hòa đấy.”

An Vân: “Thẩm Hi Hòa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Đúng, chính là Trạng Nguyên lang.” Hứa Minh Lạc uống một ngụm trà hoa nhuận hầu.

An Vân quận chúa cũng sắp ăn hết bánh kem rồi, “Trạng Nguyên thì như thế nào.”

Hứa Minh Lạc sửng sốt một chút, tại sao An Vân lại có phản ứng kỳ lạ như vậy chứ, cái gì mà Trạng Nguyên thì như thế nào, ba năm mới có một Trạng Nguyên đấy.

Không phải nên nói tiểu đông gia lại như thế nào sao.

“Quận chúa, người đã gặp qua nàng ấy rồi sao, là người như thế nào?”

An Vân căn bản không biết Cố Tiêu là ai, gặp qua cũng chỉ là liếc mắt một cái mà thôi, hoặc là lướt qua, nhưng mà người có thể làm ra những thứ đồ như thế này……

“Người khá tốt.”

Hứa Minh Lạc nghẹn lời, ngay cả bánh kem cũng không muốn ăn nữa, nhưng mà rất nhanh tâm tình nàng ta lại tốt lên, cha nàng ta nói, có biện pháp.

Lại nói đến Cố Tiêu về đến nhà,thì dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, bánh kem còn dư lại thì chia làm hai phần, một phần giữ lại cho tam nha, phần còn lại thì để cho Thẩm Hi Hòa mang đi.

Qua một đoạn thời gian nữa chắc là ông chủ Lưu sẽ đến Thịnh Kinh rồi, tháng 5, là ngày xuân về hoa nở.

Đến cuối tháng tư, Thẩm Hi Hòa vẫn đi làm rồi về nhà như thường lệ, việc trong Hàn Lâm Viện cũng không ít, nhưng mà giao cho ba người bọn họ rất ít việc.

Cứ làm như vậy hơn một tháng, cho dù có là ngốc tử thì cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Gian khổ học tập mười năm,cả người tràn đầy hùng tâm tráng chí, nhưng lại ở Hàn Lâm Viện ăn không ngồi rồi.

Tống Chiêu Thanh cũng sắp ngồi đến mốc meo rồi, làm khó Thẩm Hi Hòa và Chúc Tu Viễn vẫn còn ngồi yên được.

Chúc Tu Viễn nói: “Nếu không thì phải làm sao bây giờ? Có thời gian nghĩ mấy thứ này còn không bằng đọc thêm vài trang sách nữa.”

Thẩm Hi Hòa mím môi, hắn cảm thấy không thích hợp lắm, hàn lâm tu soạn là quan thất phẩm, vào Hàn Lâm Viện, tiền đồ sau này một mảnh tươi sáng.

Huống chi còn có tiền bối dạy bảo nữa, chứ không phải là như thế này, giống như là đang cố tình gây khó dễ vậy.

Thẩm Hi Hòa nhìn qua Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn, chức quan của hai người thấp hơn hắn……

Tới giờ tan làm, Thẩm Hi Hòa thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Mặt trời đang lặn về phía tây, có một người đang đứng trước cửa Hàn Lâm Viện, là Khang Bình hầu.

Khang Bình hầu nhìn Thẩm Hi Hòa đang đi tới, cho đến khi tới gần mới cười chào hỏi một cái với Thẩm Hi Hòa, “Thẩm đại nhân, đã lâu không gặp.”

Khang Bình hầu nhậm chức ở triều đình, hôm nay đang mặc một bộ quan phục.

Sắc mặt Thẩm Hi Hòa đối với Khang Bình hầu không được tốt lắm, bước chân hắn ngừng lại một lát, “Hầu gia.”

Khang Bình hầu duỗi tay ngăn lại Thẩm Hi Hòa, nói: “Thẩm đại nhân đừng vội đi, Hứa mỗ có chuyện muốn nói.”

Thẩm Hi Hòa không có lời gì muốn nói với Khang Bình hầu, cái gọi là đạo bất đồng khó lòng hợp tác, lời nên nói hắn cũng đã nói rõ ràng rồi.

“Thẩm đại nhân, gần đây ở Hàn Lâm Viện có tốt không?” Trên mặt Khang Bình hầu nở nụ cười quen thuộc, hắn giống như một trưởng bối vỗ bả vai của Thẩm Hi Hòa. “Người trẻ tuổi, không hiểu những thứ uẩn khúc ở bên trong……”

Thẩm Hi Hòa hất tay Khang Bình hầu xuống, “Cái gì mà uẩn khúc, là quan lại bao che cho nhau, cấu kết với nhau sao?”

Giọng nói Thẩm Hi Hòa lạnh lùng, phảng phất giống như ngọc thạch va vào nhau vậy.

Khang Bình hầu nhíu mày.

Thẩm Hi Hòa lùi lại một bước, rồi phủi phủi bả vai mình, “Cái này thì tất nhiên là ta biết, nhưng mà không nghĩ tới có người không lấy đó làm hổ thẹn, mà ngược lại cho rằng đó là quang vinh.”

Đời này của Khang Bình hầu chưa từng bị một tiểu bối nào nói những lời như vậy cả, hắn thật sự là không nhịn được nữa.

Hơn nữa những lời nói này, chỉ có thể ngầm hiểu, còn Thẩm Hi Hòa lại trực tiếp nói ra.

Thẩm Hi Hòa cho rằng hắn là ai chứ, xuất thân Trạng Nguyên thì hay lắm sao? Hắn cho rằng mình có một thân cốt khí, nhưng mấy thứ này ở trước mặt cường quyền thì tính là gì chứ.

Khang Bình hầu vừa tức vừa bực, mệt hắn còn muốn để cho Thẩm Hi Hòa làm con rể hắn, đề bạt hắn, Thẩm Hi Hòa quả thực là si tâm vọng tưởng rồi.

Trạng Nguyên thì như thế nào, vẫn còn Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn, ai cũng giống như Thẩm Hi Hòa không biết nặng nhẹ sao.

Khang Bình hầu thầm nghĩ, là Trạng Nguyên thì “tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả” sao, hắn cho rằng hắn là thứ gì.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com