Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính

Chương 146



Chu thị vỗ vỗ tay Cố Tiêu, “Tiểu Tiểu, Tam Lang còn rất cố gắng đấy, đúng là không cô phụ một phen tâm ý của con mà. Con nhìn sắc phục Trạng Nguyên này đi, có giống với y phục tân lang mặc lúc thành thân hay không.”

Thẩm Hi Hòa đã đẩy cửa ra,một chân đã bước ra ngoài rồi, nghe thấy vậy thì thu chân lại.

Trần thị khụ một tiếng, Lý thị nhịn cười dỗ tam nha, Thẩm Đại Lang lại không hiểu là chuyện gì, cho dù giống thì cũng không thể xem là y phục tân lang được chứ, đồ không giống nhau mà.

Đại oa và nhị oa cười ngây ngô, đại nha cũng đã tới tuổi rồi,chỉ cúi đầu không dám nói lời nào.

Chất vải trơn mềm, trên đó còn có hoa văn đám mây màu bạc tượng trưng cho như ý cát tường nữa, Cố Tiêu gật đầu một cái, nói với Chu thị: “Rất giống.”

Chu thị: “Vậy thì lúc hắn thành thân cũng không cần chuẩn bị y phục tân lang rồi, ta thấy cái này cũng khá tốt.”

Mặc dù Chu thị không hiểu chuyện trên quan trường, nhưng mà biết ở Thịnh Kinh, thì nên chi tiêu tiết kiệm một chút .

Tiết kiệm được tiền may y phục tân lang, thì có thể đặt mua của hồi môn cho Cố Tiêu, làm sính lễ.

Chu thị đã có hai người con dâu, gả đi hai nữ nhi, lần này là vừa phải gả nữ nhi vừa phải cưới con dâu về, cũng may là sau khi gả ra ngoài rồi lại có thể cưới trở về, không uổng công nói mấy lời đó với Tam Lang mà.

Thẩm Hi Hòa nghiêng người, đang muốn nghe tiếp, kết quả là nghe được một tiếng quát, “Đứng ở đó chặn cửa làm gì, mau đi viết thư đi, còn có hai người cô cô của con nữa, đừng có quên đấy.”

Chu thị nghĩ, may mắn là thi đậu, nếu không phải gả Cố Tiêu đến nhà người khác,thì bà cũng không nỡ.

Sinh nhật của Cố Tiêu là ngày 13 tháng 7, bát tự không cần phải xem nữa, chắc chắn là đại cát đại lợi, sau khi cập kê thì dùng tam thư lục sính đem người cưới về.

Cuối năm thì thời gian có hơi gấp,chỉ đành đợi mùa xuân năm sau, chọn một ngày lành rồi thành thân vậy.

Chu thị muốn giữ Cố Tiêu ở bên cạnh lâu một chút.

Trần thị là đại tẩu, nhi tử cũng đã lớn hết rồi. Nghĩ lại lúc nàng ta và Lý thị thành thân, nghèo đến không xu dính túi.

Sính lễ sáu lượng bạc, cộng với hai bao điểm tâm, hai cái mền mới, của hồi môn mang về một nửa, còn có áo gối và chăn nhà làm nữa.

Vất vả nhiều năm như vậy,cũng có ủy khuất, cũng may cuộc sống bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, không nên để Cố Tiêu chịu cái khổ đó.

Trần thị nghĩ, Chu thị dù có thiên vị, thì cũng sẽ không dốc hết của cải mà lo liệu hôn sự cho Tam Lang, rồi ủy khuất đại oa đại nha, điều này nàng ta cũng rõ, cho nên sẽ không so đo chuyện trước kia.

Lý thị cũng nghĩ như vậy, bây giờ Thẩm Hi Hòa đã có chức quan, bọn họ ở nhà cũng nên cân nhắc chuyện làm ăn buôn bán rồi.

Thẩm Hi Hòa đi viết thư cũng không quên đóng cửa lại, sau khi đóng cửa xong hắn cũng không đi ngay, mà là đứng đó nghe lén một lát.

Nhưng mà chuyện hôn sự Chu thị chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, sau đó liền bắt đầu nói chuyện quán ăn.

Miệng ăn núi lở thì không thể được,việc mà người Thẩm gia làm tốt nhất chính là kinh doanh quán ăn.

Thẩm Hi Hòa đã được phân quan xá,người một nhà cũng không cần dọn hết qua đó.

Chu thị nghĩ, Thẩm Đại Lang làm nghề mộc, ở đâu cũng được, vừa hay lúc mở quán ăn thì phải mua cái này mua cái kia, nên ở lại trong nhà, có chuyện gì thì còn giúp đỡ.

Trần thị phụ trách chuyện trong quán ăn,còn có Lý thị nữa, cũng ở lại.

Mấy đứa nhỏ đều có thể làm việc được rồi, nên đương nhiên là phải ở lại hỗ trợ, Chu thị giữ tam nha, cũng không thể ban ngày không nhìn thấy được mẹ ruột, buổi tối cũng không thấy được, nên bà cũng ở lại.

Thẩm Hi Hòa đã làm quan, người cũng đã lớn như vậy rồi, còn chờ người khác chăm sóc nó sao, một mình dọn đi quan xá ở được rồi.

Tiểu Tiểu ở lại.

Chu thị sắp xếp ổn thỏa xong, ai cũng đồng ý, để Thẩm Đại Lang đóng bàn ghế, lồng hấp, mua thêm gạo và bột mì, quán ăn từ từ là có thể làm nên rồi.

Tiệm ăn tại gia trong Thịnh Kinh đều nằm sâu trong ngõ nhỏ, treo bảng hiệu lên, là có thể buôn bán được rồi.

Thực đơn cũng viết lại một lần.

Ở những nơi tấc đất tấc vàng như thế này, giá lương thực cũng không cao hơn bao nhiêu, nhưng mà có nhiều thứ rất đắt đỏ.

Một chén mì chay là 30 văn, thịt là 50 văn, bánh bao chỉ làm tiểu long bao và bánh bao hấp, bán thêm bạch tuộc viên và sushi nữa, giá đều là 80 văn một phần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bán đắt hơn so với Quảng Ninh không ít.

Một bữa cơm như vậy, không có một đồng bạc là không thể ăn được.

Trần thị nghĩ, sẽ có người mua sao, không phải là mặt tiền trên phố, ai mà tìm được chứ.

Còn bán đắt như vậy nữa, mua một cân thịt mới chỉ có 25 văn tiền, mình tự hầm ăn không thơm hơn sao.

Cố Tiêu nói: “Đại tẩu, lầu cao vạn trượng đều mọc lên từ đất bằng, nếu ai cũng nghĩ như tẩu, thì còn ai đi tiệm ăn bên ngoài ăn nữa chứ.”

Người Thịnh Kinh có tiền, hơn nữa ở đâu cũng là cái giá này, nếu mà bọn họ định giá thấp hơn mới là không hợp lý.

Trần thị thở dài một tiếng, cảm thấy Cố Tiêu nói cũng có lý, nàng ta nhéo lỗ tai Thẩm Đại Lang, “Mau đi đóng bàn ghế đi, còn chờ khai trương nữa đấy.”

Bàn ghế liền đặt ở trong sảnh và trong viện, chén đũa là mua ở bên ngoài về, Cố Tiêu viết thư báo hỉ cho Lưu Niệm Từ, thuận tiện nói nàng ấy gửi mấy bộ đồ sứ tới.

Cuối tháng ba, Thẩm Hi Hòa lần đầu tiên tới Hàn Lâm Viện nhậm chức, Chu thị thu thập không ít đồ cho hắn.

“Mặc dù con là Trạng Nguyên, nhưng mà ở Hàn Lâm Viện thì chỉ là người mới, đừng có ỷ vào mình thi được công danh liền không tôn trọng người khác, nên nói ít làm nhiều có biết không?”

Chu thị thu dọn hành lý và quần áo cho hắn, còn có bồn gỗ thùng gỗ, một cái chén, hai cái dĩa, một đôi đũa, còn có một cái nồi sắt nữa.

Những thứ còn lại thì không thuận tiện mang theo, đến quan xá thì đặt mua sau vậy.

Thẩm Hi Hòa ngơ ngác mà nhìn mấy thứ này, không nghe rõ Chu thị nói gì.

Chu thị vỗ sau ót hắn một cái, “Con có nghe thấy không, nói ít làm nhiều không có hại gì, ở chung hòa thuận với đồng liêu, còn có mấy người bạn cùng trường của con ở Tương Thành nữa, có thời gian thì mời họ tới nhà ăn bữa cơm.”

Thẩm Hi Hòa lúc này đã nghe rõ rồi, nhưng mà, hắn cũng không biết mình còn có thể thường trở về ăn cơm hay không nữa, càng miễn bàn mời người khác về.

“Nương, sao người chỉ thu dọn đồ của con?”

“Con nhậm chức ở Hàn Lâm Viện, ngồi xe ngựa phải mất một canh giờ, tất nhiên là ở quan xá thuận tiện hơn rồi.”

Đạo lý này thì Thẩm Hi Hòa cũng biết, quan xá ở ngay phụ cận Hàn Lâm Viện, nửa khắc là có thể đến.

“Vậy thì sao người chỉ thu dọn hành lý cho con, không cùng nhau dọn qua đó sao?” Thẩm Hi Hòa và Cố Tiêu đã đi dạo thành Thịnh Kinh mấy ngày nay,cứ tưởng là hôm nay sẽ dọn qua đó hết, cùng lắm là đại ca và đại tẩu ở lại lo liệu chuyện quán ăn, bọn họ dọn qua đó, ngày mai nhậm chức, sao chỉ có mình hắn rồi.

Chu thị: “Buôn bán không cần làm nữa sao? Nhà vừa mới thuê cũng không ở nữa sao? Tiền là do gió lớn thổi tới hay sao?”

Thẩm Hi Hòa bây giờ đã có thể nuôi gia đình rồi, “Mỗi tháng con đều có bổng lộc mà.”

“Đại oa không cần cưới vợ sao? Đại nha không cần gả chồng sao?” Chu thị hỏi liên tiếp mấy vấn đề, trong lòng thầm mắng một câu ngốc, “Được rồi, con qua đó sớm rồi phải dọn dẹp nữa, thứ nào cần mua thì đi mua, muốn ăn gì thì tự mình làm, đừng có kén quá.”

Thẩm Hi Hòa gấp lên, môi trắng bệch, “Vậy còn Tiểu Tiểu thì sao……”

Trong phòng không có người khác, nên Chu thị cứ việc nói thẳng, “Trước đây để Tiểu Tiểu chăm sóc con, là thấy con phải tham gia khảo thí, bây giờ thi đậu rồi thì còn cần người khác chiếu cố nữa sao?

Tiểu Tiểu vẫn chưa gả cho con đâu, nếu như thật sự gả đi rồi, ta còn đang sợ con sẽ khi dễ nó nữa đấy. Được nghỉ tắm gội thì nhớ trở về ăn cơm, đồng liêu với nhau nên ở chung thì ở chung, nếu con dám đi tới những chỗ không nên đi, thì ta sẽ không tha cho con đâu.”

Chu thị thu dọn đồ xong, “Được rồi, đi thôi.”

Thẩm Hi Hòa sửng sốt một hồi lâu, “Con……”

Hàn Lâm Viện ở bên cạnh phố Cẩm Vinh, năm nay có đệ nhất giáp tiến sĩ dọn vào ở.

Tống Chiêu Thanh có một thư đồng và một gã sai vặt, Chúc Tu Viễn thì mang theo hai gã sai vặt.

Nhà của ba người ở liền nhau, trước khi hai người họ đến đã xây dựng tâm lý rất nhiều, có thể hiểu nhưng không thể chấp nhận được ——

Nhìn thấy Thẩm Hi Hòa và vị hôn thê của hắn tình chàng ý thiếp. Bữa trưa bọn họ chỉ ăn qua loa, còn Thẩm Hi Hòa thì có vị hôn thê đưa cơm cho hắn. Tan làm cũng không biết ăn gì, bếp núc trong nhà lạnh tanh, còn đồ ăn của Thẩm gia thì tỏa mùi thơm ngát.

Không nghĩ tới mà……

Tống Chiêu Thanh ho khan một tiếng, Chúc Tu Viễn cầm lòng không đậu mà lộ ra một nụ cười, thành khẩn cúi đầu chắp tay với Thẩm Hi Hòa, “Thẩm huynh.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com