Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính

Chương 145



Căn cứ vào vùng địa hình ở Tấn Dương, nhập gia tuỳ tục, đó đúng là thượng sách, đám người Tống Chiêu Thanh trả lời cũng không tồi, nhưng mà Thẩm Hi Hòa đã đọc rất nhiều sách, cao thấp đã phân rõ.

Quỳnh Lâm Yến, Trạng Nguyên lang.

Không đậu Trạng Nguyên, mặc dù trong lòng Tống Chiêu Thanh có chút hụt hẫng, nhưng mà đối với Thẩm Hi Hòa cũng là tâm phục khẩu phục.

Hắn nói lời chúc mừng trước, “Lát nữa mọi người sẽ đi Trân Vị Lâu dùng cơm,không biết Thẩm huynh có muốn đi cùng không?”

Tống Chiêu Thanh biết Thẩm Hi Hòa đã có vị hôn thê, nhưng mà cưỡi ngựa dạo phố cả đời mới có được một lần, cho dù không nhìn các cô nương tiểu thư, thì cũng có thể đi.

Thẩm Hi Hòa lắc đầu, “Ta không đi đâu, chư vị cứ chơi vui vẻ.”

Khương Minh Hiên cũng không muốn đi, Trần Ninh Viễn đọc sách đã lâu, muốn thư giãn một chút, cho nên liền đi theo.

Một con ngựa cao to với hoa đỏ trên ngực.

Chúc Tu Viễn không muốn cưỡi ngựa ngắm hoa mà mình còn phải đeo hoa đỏ nữa, mày cũng đã nhăn hết lại rồi.

Không chỉ phải đeo hoa, mà trên đường cũng vây quanh không ít người, người chen người, không thể nào di chuyển được.

Cô nương công tử, nam nhân nữ nhân, trên đường tất cả đều là người.

Tống Chiêu Thanh cũng không nghĩ tới sẽ thế này, hắn nói: “Có lẽ chúng ta nên nghe theo Thẩm huynh.”

May mắn là bây giờ đã không giống như trước đây, các cô nương có thể ở bên đường ném hoa, đã đỡ hơn nhiều rồi.

Chúc Tu Viễn đau đầu nhìn đám người, trên lông mày hiện lên một tia phiền muộn.

Tống Chiêu Thanh: “Được rồi, qua phố Huyền Vũ là được, còn nửa canh giờ nữa.”

Mà Thẩm Hi Hòa, chắc là bây giờ đã có thể nhìn thấy vị hôn thê rồi.

Tống Chiêu Thanh cưỡi con ngựa màu đỏ, Chúc Tu Viễn cưỡi con ngựa màu trắng, tam giáp năm nay tướng mạo tuấn tú, học thức tốt, làm không ít cô nương xuân tâm nhuận nhạo.

Hàng năm yết bảng, đều sẽ có người nhìn bảng mà chọn rể.

Trong trà lâu, quán trà đều là người, một vị cô nương tay chống cằm, ánh mắt si ngốc nói: “Chúc công tử cũng thật là đẹp.”

An Vân quận chúa: “Đeo một đóa hoa lớn như vậy, ngươi nhìn ra chỗ nào là đẹp chứ.”

“Chính là đẹp, Thẩm công tử cũng đẹp, nhưng mà hắn đã có hôn thê rồi. Nhưng mà, vẫn chưa thành thân thì không nói trước được, nam nhân đều là miệng nói lời dễ nghe, ai mà biết hắn có thể vì tiền đồ của mình mà hủy bỏ hôn ước hay không chứ.”

“Hứa cô nương,nên thận trọng từ lời nói đến việc làm.” Trương Linh Dược không nghe tiếp được nữa, “Nếu như người khác nghe thấy lời này, thì sẽ chê cười cô đó.”

Hứa Minh Lạc cũng không để bụng, nàng ta cho rằng An Vân Trương và Linh Dược chưa chắc đã không nghĩ đến chuyện này, chỉ là nàng ta có lá gan nói ra mà thôi. “Đều là tỷ muội, nói nói cũng không sao mà.”

An Vân liếc nàng ta một cái, “Chỉ có ngươi mới cảm thấy nghị luận nam tử đã có vị hôn thê là không sao cả, xem ra là Khang Bình hầu phủ gia giáo không nghiêm rồi.”

Hứa Minh Lạc sắc mặt tái nhợt, nàng ta không ngờ An Vân lại không chừa mặt mũi cho nàng ta, “Gia giáo của hầu phủ thế nào thì cũng không tới lượt quận chúa tới nói, trong nhà có việc, ta về trước, cáo lui.”

Trương Linh Dược thở dài, “Ta cũng về đây, mọi người cứ chơi vui vẻ, sau này lại tụ tập.”

Nàng mang theo nha hoàn ra khỏi quán trà, bên ngoài nắng chói chang, phố xá đông đúc, Trương Linh Dược nghĩ thầm, bây giờ không phải là thời điểm tốt để về nhà.

Trương Linh Dược đi ngược lại với đám đông, đột nhiên, dưới chân không biết dẫm phải cái gì, cả người lảo đảo,mắt thấy sắp ngã vào trong đám người.

Người đang đông, nếu như thật sự ngã,thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Trong chớp nhoáng, Trương Linh Dược cảm thấy cổ tay mình bị người nắm lấy, nàng ngẩng đầu lên, thấy một công tử thanh tuấn đang cúi người xuống, có vài sợi tóc xõa xuống, “Cô nương cẩn thận.”

Trương Linh Dược đứng vững, nói tiếng cảm ơn.

Trần Ninh Viễn lắc đầu, cười sang sảng một tiếng, “Không cần, trên đường có rất nhiều người, cô nương cẩn thận chút là được.”

Trương Linh Dược nhìn Trần Ninh Viễn đã đi xa, sau khi lấy lại tinh thần thì nói với nha hoàn: “Đi thôi.”

————

Kim Bảng không giống với thi hương và thi hội, vừa có bảng là đã có người của Lễ Bộ khua chiêng gõ trống đi đến từng nhà báo tin vui.

Sắc phục của Trạng Nguyên, thánh chỉ, còn có năm mươi lượng bạc để an bài gia trạch nữa.

“Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng lão phu nhân, Thẩm công tử đã đậu Trạng Nguyên.” Người Lễ Bộ cố ý giao hảo, thái độ kia không chỉ gọi là tốt bình thường, nhưng mà hắn thấy lão phu nhân Thẩm gia cũng không vui vẻ như vậy.

Chu thị đã sớm biết rồi, Thẩm Hi Hòa về nhà sớm hơn ba mươi phút trước khi người Lễ Bộ tới, chuyện đậu Trạng Nguyên mọi người đã sớm biết rồi, nên khi nghe thấy cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng mà sắc phục của Trạng Nguyên có màu đỏ,đúng là rất đẹp.

Chu thị sờ vào sắc phục của Trạng Nguyên.

Thắt lưng bằng bạc, áo choàng màu đỏ dài tới đầu gối, trung y lụa trắng, mũ quan, giày ủng bằng nỉ.

Ngoài sắc phục của Trạng Nguyên ra, thì còn có một bộ triều phục nữa.

Chu thị nghĩ thầm, áo cưới sắp thêu xong rồi, nhưng mà vẫn chưa may quần áo cho Thẩm Hi Hòa mặc lúc thành thân nữa, bộ này vừa thích hợp.

Người Lễ Bộ lại nói thêm rất nhiều lời cát tường nữa, lục nguyên cập đệ của trước đây là Hồ Bỉnh Trình của hơn 50 năm về trước, bây giờ đã cáo lão hồi hương rồi.

Lục nguyên cập đệ, mấy thập niên mới có được một người.

Không nghĩ tới mặc dù Thẩm gia là nông môn, nhưng mà Thẩm lão phu nhân lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, khó trách có thể nuôi ra được một Trạng Nguyên lang.

Người Lễ Bộ nói: “Canh giờ còn sớm, chúng ta còn phải đi tới những nhà khác nữa.”

Cố Tiêu nhét cho bọn họ mấy cái túi tiền, “Làm phiền đại nhân vất vả một chuyến rồi, chút bạc này cầm đi mua trà uống.”

“Vậy thì chúng ta cũng xin dính chút không khí vui mừng của Trạng Nguyên lang.” Người Lễ Bộ nhìn Cố Tiêu, sửng sốt một lát.

Cô nương này tướng mạo thật sự rất tốt, nhưng lại không giống như người Thẩm gia, chẳng lẽ đây chính là vị hôn thê của Thẩm Trạng Nguyên mà bên ngoài vẫn luôn đồn đại hay sao.

Lễ Bộ nhìn về phía Thẩm Hi Hòa, chỉ thấy Thẩm Hi Hòa đang cúi đầu nhìn Cố Tiêu, hắn không nhìn thấy biểu tình của Thẩm Hi Hòa, chỉ là cảm thấy gió tháng ba ấm áp hơn rồi.

Không thể không nói, mệnh của Thẩm Trạng Nguyên thật là tốt.

Ai nói cứ nhất định phải cưới thiên kim tiểu thư chứ, dung mạo của thiên kim tiểu thư trong Thịnh Kinh cũng không chắc sánh bằng cô nương này đâu, còn rất hào phóng nữa.

Người ở bên ngoài đều nói Thẩm Hi Hòa có tình có nghĩa, cho dù có thi đậu Trạng Nguyên thì cũng sẽ không làm ra chuyện “bỏ vợ bỏ con”.

Cái này không phải là điều hiển nhiên sao, còn “bỏ vợ bỏ con” nữa, nỡ bỏ sao.

Người Lễ Bộ cầm tiền mừng, vô cùng cao hứng mà đi tới nhà tiếp theo, trước cửa Thẩm gia vây quanh không ít người, tất cả đều là hàng xóm láng giềng, cả đám chen lấn về phía trước nhìn Trạng Nguyên.

Trạng Nguyên anh tuấn, Trạng Nguyên phu nhân cũng đẹp.

Chu thị nói: “Con trai ta đã đậu Trạng Nguyên rồi, cảm ơn mọi người đã chiếu cố đến nó.”

Mặc dù nói Thẩm Hi Hòa thi đậu là dựa vào sự nỗ lực của chính mình, nhưng mà khó tránh khỏi sẽ có người đỏ mắt ghen ghét, nói một ít lời dễ nghe, sẽ làm người nghe cũng thoải mái hơn.

“Lão phu nhân đừng nói như vậy, chúng ta có giúp được gì đâu chứ.”

“Đúng vậy đúng vậy,là phúc khí của lão phu nhân đây, nuôi ra được một nhi tử tốt như vậy, cuộc sống sau này đều là ngày lành rồi.”

Chu thị cười tủm tỉm mà tiếp nhận lời nói đó, bà có phúc khí, cũng không phải là bởi vì có một nhi tử tốt,mà là bởi vì có được một khuê nữ tốt.

Hàng xóm láng giềng nói chuyện ở ngoài cửa một hồi, đốt pháo, nhìn Trạng Nguyên lang,rồi sau đó mới giải tán.

Cửa lớn Thẩm gia đóng lại, Chu thị vỗ đùi nói: “Đồ mà triều đình ban cho đúng là thứ tốt mà, còn có bạc nữa.”

Thẩm Hi Hòa: “Nương, không chỉ có bạc, mà còn phân cho con một quan xá nữa.”

Quan xá phân cho Thẩm Hi Hòa là một căn nhà nhị tiến nhị xuất, cách Hàn Lâm Viện rất gần, thuận tiện cho việc nhậm chức.

Xung quanh đều là đồng liêu.

Năm mươi lượng bạc, dùng để đền đáp gia đình hồi báo quê hương, chính thất phẩm hàn lâm tu soạn, mỗi tháng sẽ được bảy thạch gạo.

Bảy thạch là hơn tám trăm cân gạo, cũng đủ cho một nhà già trẻ ăn một tháng.

Gia đình có người làm quan thì không cần nộp thuế, không cần đi phục dịch, khó trách ai cũng muốn thông qua khoa cử thi đậu công danh, làm quang tông diệu tổ.

Thẩm Hi Hòa muốn làm một vị quan tốt,cứ làm tốt chức quan của mình, sau này sẽ kiếm được nhiều tiền hơn,được phân quan xá lớn hơn nữa, rồi đón cả nhà qua đó ở.

Chu thị nói: “Cuối cùng cũng có tiền đồ rồi, đọc sách nhiều năm như vậy cũng không uổng phí.”

Trần thị các nàng vây quanh nhìn sắc phục Trạng Nguyên, màu đỏ rực, thật là đẹp, Thẩm gia bọn họ có Trạng Nguyên rồi.

“Tam Lang, mau viết thư cho cha con đi, sắp tới thanh minh tế tổ rồi, an ủi tổ tiên.”

Chu thị cảm thấy phần mộ tổ tiên của Thẩm gia đang tỏa khói xanh rồi, nuôi ra được một Trạng Nguyên, vị lão đạo sĩ kia tính rất chuẩn, bát tự tương hợp, đứa nhỏ Tiểu Tiểu này vượng Thẩm gia.

Còn những tháng ngày cực khổ trong quá khứ,thì Chu thị đã quên hết rồi, chỉ nhớ được ăn thịt, điểm tâm, rồi bánh táo nữa.

Thẩm Hi Hòa gật đầu, rồi chuẩn bị đi viết thư gửi về quê, sắp phải đi nhậm chức rồi, nên thanh minh hắn không về được, chỉ có thể chờ sau này lại tế tổ thôi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com