Hai người mắng chừng nửa canh giờ, mãi đến khi trong lòng thoải mái hơn nhiều họ mới dừng lại, sau đó liếc mắt lườm nhau.
Hừ!
Thứ gì không biết!
Hai người gần như đồng thời đi tới bên cạnh Phượng Khê.
Hình Vu an ủi: “Tiểu sư muội, muội đừng sốt ruột, cứ chậm rãi nghĩ, kiểu gì cũng sẽ có cách thôi. Nếu thật sự không được chúng ta cứ thử một lần xem sao, thăm dò được tình hình rồi tính tiếp.”
Quân Văn lại rầu rĩ nói: “Tiểu sư muội, ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao đám Dơi Ly Hỏa kia lại luyến tiếc Ly Hỏa Dạ Quang Sa đến thế? Chẳng lẽ có sở gì thì đặc biệt?”
Tần Mộc vội giải thích: “Các ngươi không biết đấy thôi. Dơi Ly Hỏa rất thích một loài cỏ tranh. Loại này mọc ngầm dưới lòng đất, Dơi Ly Hỏa không thể tự hái được, nên đã hợp tác với đám Bọ Hung Tay Vàng, điều kiện là chúng cung cấp Ly Hỏa Dạ Quang Sa cho đám Bọ Hung Tay Vàng, đám Bọ Hung Tay Vàng sẽ giúp chúng đào cỏ tranh.”
Nghe xong, đầu tiên Quân Văn sửng sốt, sau đó cười rộ lên: “Bọ Hung Tay Vàng? Không phải vẫn là bọ hung đấy ư? Sinh vật ở Yểm tộc các ngươi thú vị thật đấy, hết cây thích sét đánh, lại đến tổ tiên thích trừng phạt con cháu đời sau, bây giờ lại xuất hiện một con bọ hung! Không được rồi, ta cười bể bụng mất thôi.”
Sắc mặt đám người Tần Mộc thoáng trở nên khó coi.
Thấy vậy, Giang Tịch quát: “Lão Ngũ, đệ có biết nói chuyện không thế? Mau câm miệng cho ta!”
Quân Văn như bị ai đó siết chặt cổ họng, tiếng cười đột nhiên im bặt, không dám hí hí nữa.
Hình Vu vốn cũng định châm chọc vài câu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ như bị Tiêu Bách Đạo nhập của Giang Tịch, gã cũng không dám hé răng.
So ra thì đại sư huynh nhà gã vẫn tốt chán.
Tuy có hơi ngốc, nhưng không nghiêm khắc như Giang Tịch.
Phượng Khê lại tỏ vẻ suy tư.
“Tân Mộc, ngươi nói Dơi Ly Hỏa và Bọ Hung Tay Vàng hợp tác đúng không?”
Tần Mộc gật đầu: “Đúng vậy!”
Phượng Khê hỏi ngay: “Thế tu vi của Bọ Hung Tay Vàng thế nào?”
“Tu vi của Bọ Hung Tay Vàng kém xa Dơi Ly Hỏa, phần lớn chỉ sở hữu tu vi Luyện Khí, chỉ có số ít có thể đạt tới tu vi Trúc Cơ. Chẳng qua, bình thường chúng đều sinh hoạt dưới lòng đất, không có nhiều thiên địch, nên mới có thể sinh sôi nảy nở.”
Tần Mộc vừa dứt lời, Phượng Khê đã đứng lên ngay.
“Đi thôi! Chúng ta đi tìm Bọ Hung Tay Vàng. Chắc chắn trong hang động của chúng có cất không ít Ly Hỏa Dạ Quang Sa, hơn nữa còn là hàng gia công rồi, tốt hơn hàng chúng ta tự đào nhiều.”
Tần Mộc: “…?”
Những người khác: “…?”
Đầu óc của nàng phát triển kiểu gì vậy?
Sao mạch não lại kỳ lạ thế?
Đối phó với Bọ Hung Tay Vàng dễ hơn đối phó với Dơi Ly Hỏa nhiều.
Dù chúng sinh sống dưới mặt đất, nhưng đối với họ, đây chẳng phải chuyện quá khó khăn.
Họ biết đào hố kia mà!
Thế nên, cả đám phấn chấn đi tìm hang động của Bọ Hung Tay Vàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù sao cũng là học sinh của thư viện Thiên Khư, chút chuyện nhỏ này chẳng hề làm khó được họ.
Chẳng mấy chốc, họ đã tìm được một hang.
Căn cứ theo phép tắc “tiên lễ hậu binh”, đầu tiên Phượng Khê xổ một tràng những lời chào hỏi mang tính thân thiện, nhưng thấy chúng không có phản ứng, nàng lập tức bảo người đào.
Xem như bầy bọ hung này xui tận mạng!
Bị bứng cả ổ!
Thấy trong hang động chẳng có mấy Ly Hỏa Dạ Quang Sa, Phượng Khê lập tức thay đổi kế hoạch.
Nàng dùng trứng non để uy h.i.ế.p đám bọ hung kia đến hang Dơi Ly Hỏa, tha phân về cho mình.
Bọ Hung Tay Vàng không dám phản kháng, chỉ đành ngoan ngoãn đi tha phân.
Trước kia chúng tha phân về là vì yêu thích, nên lần nào cũng rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ việc tha phân biến thành nhiệm vụ, mỗi bước đi chúng đều cảm thấy dày vò.
Phượng Khê cảm thấy tốc độ của một tổ bọ hung quá chậm, nên nàng để lại vài người canh giữ, rồi dẫn những người khác đi tìm tổ bọ hung thứ hai, thứ ba…
Khi đàn Bọ Hung Tay Vàng quay lại, Ly Hỏa Dạ Quang Sa không ngừng chảy vào nhẫn trữ vật của đám người Tần Mộc.
Phượng Khê cười tủm tỉm hỏi Tần Mộc: “Thế nào? Đội quân bọ hung của ta không tệ đúng không?”
Tần Mộc: “…”
Hiện tại đã chẳng còn từ ngữ nào đủ để diễn tả tâm trạng của hắn ta nữa.
Thậm chí trong khoảnh khắc nào đó, hắn ta còn cảm thấy khủng hoảng không thôi.
Bây giờ họ đã quen ỷ lại vào đội trưởng là Phượng Khê, nhưng nàng là Nhân tộc kia mà!
Chẳng bao lâu sau nàng sẽ rời đi.
Đến lúc đó, họ phải làm sao bây giờ?
Giờ phút này, hắn ta cực kỳ hi vọng Phượng Khê là người Yểm tộc, là đồng học thật sự của hắn ta.
Bên ngoài đá truyền ảnh, ánh mắt Độc Cô viện trưởng thoáng đờ đẫn.
Ông ta bảo nàng đi thu thập Ly Hỏa Dạ Quang Sa, kết quả nàng lại đi đào hang Bọ Hung Tay Vàng.
Không, nói đúng hơn, là nàng đi tập hợp đội quân bọ hung!
Nàng! Nàng giỏi lắm!
Bốn người Hải trưởng lão cũng ngơ ngác không kém.
Khi họ cho rằng họ đã đủ hiểu Phượng Khê, thì nàng lại lần nữa đổi mới nhận thức của họ.
Chẳng qua, nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của Độc Cô viện trưởng, trong lòng bốn người họ cực kỳ sảng khoái.
Ông ta tưởng thay đổi quy tắc giữa chừng thì sẽ gỡ gạc được ư? Vô dụng thôi!
Trừ khi ông ta đánh ngất Phượng Khê, nếu không nàng luôn có thể lách luật, à không, ứng biến linh hoạt mới đúng chứ.