Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 242



Phượng Khê rút một xấp bùa chú ra khỏi bao tải: “Ta hỏi các ngươi một câu cuối cùng, có cho không? Không cho ta sẽ nổ c.h.ế.t các ngươi, để các ngươi chôn cùng đống Ly Hỏa Dạ Quang Sa đó!”

Đám Dơi Ly Hỏa: “…”

Thật ra chúng cũng muốn xông lên cứng đối cứng lắm, nhưng chúng sợ bao tải bùa chú của Phượng Khê. Vả lại chúng cũng không quen đánh đ.ấ.m vào ban ngày, thế nên chỉ đành nhường đường cho đoàn người Phượng Khê tiến vào hang ổ của mình.

Phượng Khê không muốn… nhặt phân, nên sắp xếp cho đám người Tần Mộc vào nhặt.

Đến lúc đó, số Ly Hỏa Dạ Quang Sa thu thập được sẽ chia đều cho tất cả mọi người.

Mấy người Tần Mộc nơm nớp lo sợ tiến vào hang dơi, dùng xẻng đào một lúc lâu.

Họ không dám đào hết, chỉ đào chừng hai phần ba, rồi vội vàng chạy ra, sợ bầy dơi thay đổi ý định.

Phượng Khê thỏa mãn dẫn theo đoàn người tiếp tục tìm kiếm hang dơi tiếp theo.

Đám người Tần Mộc ngơ ngác đi theo bước chân của nàng, đầu óc họ có hơi choáng váng.

Lại thêm một lần thành công mà chẳng tốn một binh một tốt nào ư?

Phượng Khê lợi hại thật đó!

Bên ngoài đá truyền ảnh, đầu óc Độc Cô viện trưởng ong ong.

Hóa ra mạnh miệng cũng có thể thành công ư?

Nên khen kỹ thuật diễn của nha đầu này tốt, hay nên chê đám Dơi Hỏa Ly kia quá nhát gan đây?

Lúc này, đạo sư phụ trách khảo hạch truyền tin cho các thí sinh: “Không được lấy đan dược và bùa chú ra dọa dẫm, nếu không cũng coi là vi phạm quy định.”

Bốn người Hải trưởng lão trực tiếp cười lạnh thành tiếng.

Đúng là sống lâu rồi thì cái gì cũng gặp.

Không ngờ có thể vô liêm sỉ đến mức này.

Độc Cô viện trưởng khẽ ho khan: “Nhóm đạo sư cũng chỉ muốn được chứng kiến năng lực thật sự của các đệ tử Nhân tộc mà thôi, nên mới thêm vào một quy tắc như vậy. Vả lại, đúng là nha đầu Phượng Khê kia thật sự rất thông minh, nhưng đầu cơ trục lợi là không tốt, bọn ta cũng chỉ xuất phát từ ý tốt mà thôi.”

Hải trưởng lão tức đến bật cười.

Chỉ hận không thể nhổ toẹt một ngụm nước bọt vào mặt Độc Cô viện trưởng.

Hừ! Đồ già không biết xấu hổ!

Viện cớ đi viện cớ lại, chẳng phải là sợ bị đệ tử Nhân tộc vả mặt đấy ư?

Nên mới tăng thêm quy tắc hết lần này đến lần khác.

Ông ấy cười lạnh: “Vậy đúng là phải cảm ơn lòng tốt của ngươi rồi. Chẳng qua, nha đầu Tiểu Khê không phải đầu cơ trực lợi, mà là ứng biến linh hoạt. Các ngươi thích thêm quy tắc thì cứ thêm thôi, dù sao đây cũng là cuộc khảo hạch do các ngươi tổ chức kia mà, các ngươi nắm quyền quyết định tuyệt đối.”

Gương mặt già của Độc Cô viện trưởng nóng ran, nhưng việc đã đến nước này, ông ta cũng không tiện sửa lại nữa, chỉ đành tự an ủi bản thân rằng làm vậy là vì tốt cho Phượng Khê.

Bởi đối với tu sĩ, thực lực vẫn quan trọng nhất, bất kể là đầu cơ trục lợi hay ứng biến linh hoạt đều không thể đi lâu dài được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ cần nghĩ vậy, ông ta sẽ không cảm thấy lương tâm hổ thẹn.

Phượng Khê cũng không ngờ thư viện Thiên Khư lại vô liêm sỉ đến mức này.

Nàng cong môi, được thôi! Nàng vốn có hơi ngại khi vơ vét nhiều đồ của người ta, nhưng nếu họ đã không biết xấu hổ đến thế, thì nàng cũng không cần khách sáo nữa.

Sau khi nghe tin, đám người Tần Mộc cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.

Tuy quy tắc này nhằm vào Phượng Khê, nhưng cũng đồng nghĩa với việc nhằm vào họ kia mà.

Hóa ra học sinh lớp Hoàng của họ chỉ xứng xếp bét thôi ư?

Trong lúc nhất thời, quan hệ giữa họ và Phượng Khê lại thân thiết hơn nhiều, dẫu sao cũng cùng chung cảnh ngộ.

Nếu biết sẽ xảy ra sự thay đổi như vậy, đoán chừng Độc Cô viện trưởng sẽ bóp c.h.ế.t đạo sư phụ trách khảo hạch mất thôi.

Tần Mộc hỏi Phượng Khê: “Đội trưởng, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Tạm thời Phượng Khê cũng chẳng nghĩ ra cách gì cả, bởi hiện tại không thể dùng đan dược, độc dược và bùa chú để dọa dẫm nữa, nàng đã không còn lợi thế gì để bàn điều kiện với đám Dơi Ly Hỏa kia.

Nàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta cứ tìm hang ổ của Dơi Ly Hỏa trước, rồi tính sau.”

Hơn nửa canh giờ sau, họ tìm được một hang dơi khác.

Rõ ràng hang này to hơn hang trước rất nhiều.

Trái tim đám người Tần Mộc lạnh hơn phân nửa.

Quả nhiên, càng đi vào trong, hang càng lớn. Với thực lực của họ, căn bản không thể thu phục được.

Phượng Khê cũng buồn bực không thôi, thực lực của lớp Hoàng quá yếu, nếu tấn công, chắc chắn không có phần thắng.

Không lấy được Ly Hỏa Dạ Quang Sa thì cũng đành thôi, chỉ sợ sẽ tạo thành thương vong lớn.

Phải làm thế nào mới tốt đây?

Vẻ mặt đám người Giang Tịch cũng cực kỳ ủ dột, nếu không bị áp chế tu vi, họ đã chẳng để đám Dơi Ly Hỏa kia vào mắt.

Nhưng bây giờ đúng là hơi khó thật.

Nhất là Dơi Ly Hỏa có rất nhiều thủ đoạn tấn công, số lượng cũng đông, nếu cứng đối cứng thì họ không có ưu thế.

Hiếm khi Quân Văn và Hình Vu có cùng chung nhận thức, hai người bắt đầu truyền tin cho nhau để… cùng mắng thư viện Thiên Khư.

Thư viện chó má gì không biết!

Rặt một lũ ngụy quân tử!

Sửa quy tắc trước khi bắt đầu khảo hạch thì thôi đi, đằng này còn đang khảo hạch rồi mà còn sửa!

Đúng là vô liêm sỉ!

Chẳng qua bây giờ không tiện xé rách mặt với Yểm tộc, nếu không họ đã mắng như tát nước vào mặt đám người kia rồi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com